← Quay lại trang sách

Chương 1874

Bên trong toàn trường, mọi người cũng vì đó mà thán phục, ngưng mắt nhìn hai đạo thân hình ở trên hư không.

Khí tức mạnh mẽ quanh thân nhanh chóng làm không gian run rẩy, chỉ thấy viền mắt nhỏ bé của Vân Lăng Phong khép lại, trong con ngươi hung ác hiện đầy tơ máu đỏ bừng.

Khí tức Nguyên Hoàng kỳ tứ trọng nhanh chóng nâng lên một cái cảnh giới nhỏ lần thứ hai, da thịt xương cốt phình ra.

Gân xanh giống như bò sát nổi lên trên da thịt màu đỏ tươi, khóe mắt híp lại như yêu thú, ánh mắt nổi giận.

- Tô Dật, hôm nay ta muốn ngươi chết!

Bất kỳ khí tức gì cũng đều bị Tô Dật nhìn rõ, nhất định thứ vừa rồi Vân Lăng Phong dùng chính là yêu đan ma hóa.

Nuốt sống yêu đan ma hóa, trên người lập tức có ma khí, nhưng không thể hoàn toàn tiêu hóa hết ma tính bàng bạc.

- Lấy huyết nhục nuốt ma đan! tên gia hỏa này đúng là tự tìm chết!

Ánh mắt Thiết Hồn trầm xuống, bên trong con ngươi hiện ra một tia lãnh ý.

Đối mặt với Vân Lăng Phong không ngừng trở nên mạnh mẽ, tròng mắt đám cường giả phía dưới đều trực tiếp lồi ra ngoài.

Họ không nghĩ tới trong thế lực nhất lưu lại có người thân phụ ma khí, còn có thể trong nháy mắt đề thăng tu vi nhiều như vậy!

- Người này thiên phú rất tốt, đáng tiếc lại đi sai đường!

Có lão giả râu dài không ngừng lắc đầu thở dài.

- Hình như là lầm đường lạc lối! không biết Tô Dật có thể đánh được hắn hay không!

- Lăng phong, không sử dụng bí thuật! Ngươi sẽ chết!

Âm thanh phản đối chói tai cùng tiếng chửi rủa hèn mọn theo gió thổi truyền vào trong tai Vân Lăng Phong.

Bên trong hai tròng mắt đen nhánh mang theo lãnh ý như có như không hơi động, thân ảnh lập tức phiêu hốt, bàn tay khẽ búng, trong nháy mắt một đạo âm thanh xé gió vang lên.

Một luồng hắc khí mênh mông hóa thành tia chớp, nhằm về phía mi tâm Bạch Mính Sơn, giọng nói Vân Lăng Phong the thé không gì sánh được, hắn lớn tiếng quát lên.

- Lão thất phu, câm miệng cho ta!

Hiển nhiên Bạch Mính Sơn không ngờ rằng đồ đệ mà mình mến yêu lại hoành đao chống đối với mình.

Bỗng dưng cả người lão ngây ra như gỗ, yên lặng bất động, đôi mắt cũng ngừng chuyển động.

Bên trong viền mắt có một đạo hắc mang nhanh chóng tới gần, càng ngày càng nhỏ, bên cạnh có mấy đạo nguyên khí khổng lồ ba động chặt đứt hắc mang.

Nơi hắc mang đi qua dấy lên một cỗ khí tức mênh mông cuồn cuộn, căn bản không thể ngăn cản, lúc bị đám người Tư Đồ Lưu Vân cùng Tô Cuồng Ca liên hợp ngăn chặn lại, vẫn có một đạo ánh sáng màu đen nho nhỏ chạy trốn ra.

- Phốc phốc!

Bạch Mính Sơn vẫn không thể hiểu được, ánh mắt mê man như trước, sau khi lão lệ tung hoành, linh hồn liền bị hắc khí bao vây trong nháy mắt.

- Nhanh vận công, đẩy ma khí ra!

Tô Cuồng Ca tức giận quát lên một tiếng, muốn đánh thức Bạch Mính Sơn vẫn đang thất thần.

- Vì sao! Vì sao! Phong nhi! vì sao ngươi biến thành cái dạng này!

Bạch Mính Sơn nắm chặt tay lại, sau khi vận công phong bế toàn bộ hai cái huyệt đạo của mình, liền thấp giọng thở dài.

Ánh mắt mọi người tràn đầy ý vị phức tạp, ma khí kia thật sự có thể mẫn diệt nhân tính như vậy sao?

Trường bào Vân Lăng Phong run lên, tóc đen vũ động, khí chất cả người trở nên hung tàn, khuôn mặt âm trầm đến cực độ, trong mơ hồ còn có vài phần bễ nghễ thiên hạ.

- Thành sự không có! Còn ở nơi này cản trở ta! Ta hôm nay và ngươi có quan hệ gì! Còn dám lắm miệng, chém thẳng!

Trong lòng Tô Dật không khỏi trở nên lạnh lẽo, so với Nam Cung Hàn Qua lúc trước, cái tên này cũng đã thật sự nhập ma!

Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công lên, bên trong ánh mắt lộ ra một tia hàn ý sâm nghiêm, khí tức thần thánh tựa như Thiên Tôn cuồn cuộn phát động, sau đó quét mắt về phía Xích Cửu Chân Phục Yêu Môn.

Ánh mắt Xích Cửu Chân sáng quắc, giờ lại bị Tô Dật nhìn tơi, tự nhiên biết là có ý gì, trong lòng nhất thời thẹn xuống, vẻ mặt tươi cười trở nên trắng bệch, hạ thấp lông mi xuống.

- Tô Dật, ngươi quá cuồng vọng rồi! đối chiến với ta, mà còn có tâm tư ngắm đông nhìn tây sao!

Ánh mắt Vân Lăng Phong âm trầm, nhìn dáng vẻ không sao cả của Tô Dật, lửa giận trong lòng càng sôi trào lên.

- Ngươi muốn giết ta, vậy phải nhìn ngươi có bản lãnh này hay không!

Khuôn mặt Tô Dật dần dần âm trầm xuống, Thiên Tinh Kinh Phách xuất hiện trong tay, bên ngoài có tử sắc tinh văn nhàn nhạt và năng lượng thiên địa bàng bạc vờn quanh.

- Đúng, ngươi ngay cả sư phụ cũng có thể giết, Thần Kiếm Môn sẽ không giữ ngươi lại, nếu như thế ta cũng thuận tiện giết ngươi, không có ngươi ở Thần Kiếm Môn, ta cũng không gét nó nữa!

Ánh mắt vui vẻ, lời nói của Tô Dật làm cho người Thần Kiếm Môn được cỗ vũ.

Càng làm cho ánh mắt Tô Cuồng Ca rung động, lẽ nào Tô Dật muốn về Thần Kiếm Môn sao?

Hắn đã là nhất tông chi chủ, nhấc tay nhấc chân đều có năng lực to lớn, nếu như quả thật trở về, Tư Đồ Lưu Vân cũng không trấn áp được!

Trong lòng Tư Đồ Lưu Vân chưa có ý niệm gì đảo qua, thế nhưng điều duy nhất có thể xác định được chính là, nếu như Tô Dật thật sự trở về, vậy Thần Kiếm Môn nhất định sẽ trở nên hưng thịnh!

- Nói không chừng Thần Kiếm Môn còn có thể ở trên tay của ta đứng đầu Trung Châu!

Yết hầu Tư Đồ Lưu Vân cuồn cuộn một hồi, khí tức hùng hồn cũng bởi vì tâm tình kích động mà có chút dao động.

- Vậy thì nhìn một chút ngươi có đủ tư cách hay không!

Trong mắt Vân Lăng Phong có một tia huyết quang lưu chuyển, thân hình thuấn di đến giữa khoảng không, cánh tay lập tức phất lên, một đạo quang trụ màu đen nhanh chóng lướt đi.

(Quang trụ: cột ánh sáng)

Toàn bộ không gian run lên, nguyên khí mang theo ma khí giống như độc dược có thể ăn mòn hết thảy, trong nháy mắt khí tức cuồn cuộn, sóng không gian lấy phương hướng cùng góc độ cực kỳ quỷ dị khuếch tán ra ngoài.

Một cỗ dao động khủng bố từ bên trong quang đoàn màu đen sau lưng Vân Lăng Phong lan tràn ra, toàn bộ mây đen trong thiên địa nhất thời hội tụ, bầu trời rung động.

Âm trầm chết tróc, huyết khí phun trào.

Theo ánh sáng màu đen phát ra, Thiên Tinh Kinh Phách trong tay Tô Dật như có thần tính, lúc đụng tới Xích Long liền cực kỳ kích thích, còn chưa sử dụng lực lượng, toàn bộ đao mang phô thiên cái địa đã mạnh mẽ chém ra.

Tinh mang sáng chói lưu chuyển, lấy một loại uy thế hủy diệt chấn động thiên khung, hai cánh Đế Tước sau lưng rung động, liệt diễm phối hợp cùng tinh văn xông thẳng tới hắc mang, không gian ven đường đi qua vỡ nát ra từng khúc!

- Đi chết đi!

Lực lượng trùng kích cực lớn đem năng lượng mênh mông bộc phát ra trong nháy mắt, một mảnh tối đen mờ mịt bao vây toàn bộ đài chiến đấu, ở phía ngoài nhìn vào, giống như phong bạo màu đen nổi lên tại chỗ!

Cửu thiên rung chuyển, khắp nơi phiêu diêu!

Cường giả trong từng cái thế lực nhất lưu và đỉnh cấp không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, chỗ sâu trong con ngươi toát ra một tia không thể tin tưởng.

- Đánh đi! Tốt nhất đánh chết Tô Dật! Tiết kiệm ta đỡ phí sức!

Ánh mắt Thượng Quan Thần Trác hơi khép lại, trong con ngươi lãnh đạm tràn ra hàn ý.

- Tên Vân Lăng Phong này có lai lịch gì! Vậy mà có thể chống lại Tô Dật!

Ánh mắt Bá Hải Tam Thông ngược lại rất bình tĩnh, còn Úy Trì Trường Phong ở một bên thì không ngừng vuốt bàn tay, khóe miệng hiện lên tiếu ý như có như không làm người ta lạnh hết cả người!

Thế tiến kinh khủng được triển khai, khiến không gian biến thành một mảnh tối như mực không thể nhìn thấy vật gì, Liễu Nhược Hi nhìn uy thế khủng bố càn quét đầy trời, mặt sắc liền trở nên trắng bệch.

Giữa thiên địa, Tinh Hà lưu chuyển, phát ra tia sáng kỳ dị, bên trong màu đen mênh mông, ngẫu nhiên toát ra vài đạo đao quang chói mắt!

- Thánh Tôn, Tô Dật có ổn không!

Liễu Nhược Hi uyển chuyển xoay người lại, thân thể kinh hoảng không ngớt, bắt đầu mất phương hướng, an nguy cùng nhất cử nhất động của Tô Dật liền dẫn động tâm hồn và thất phách của mình.

Thánh Tôn lắc đầu, nhưng lại bình tĩnh nói một câu:

- Lòng của ngươi đã giao cho hắn!