← Quay lại trang sách

Chương 1876

Ông!

Trong nháy mắt hàng nghìn hàng vạn sợi tóc trên đầu Liễu Nhược Hi tung bay theo gió, đôi môi đỏ mọng giương lên, ánh mắt phiền muộn.

Tư thái vui vẻ biến thành căng thẳng, như một người mới thức dậy trong mộng, nhút nhát không dám đáp lời.

- Ầm ầm!

Thời điểm kình phong hung mãnh vẫn còn không ngừng xoay tròn, Liễu Nhược Hi lo sợ không yên ngẩng đầu, bàn tay thon ngọc nắm chặt lại, cắn chặt hàm răng, nhanh chóng phi đến bên người Đoan Mộc Tiểu Mạn.

Cử động của Liễu Nhược Hi bị vô số vũ giả nhìn thấy, mỗi cử động đều động lòng người, không ngờ nữ tử tựa như hoa lan trong cốc lại đối với Tô Dật như này!

Bỗng dưng, tâm tư muốn giết Tô Dật của mọi người càng sâu! Dựa vào cái gì mà chỗ tốt đều là hắn! Dựa vào cái gì mỹ nhân đều yêu hắn!

Đôi mắt đẹp của Liễu Nhược Hi rủ xuống, trên khuôn mặt thê lương lạnh lẽo tràn đầy lo lắng, lấy dũng khí hỏi.

- Đoan Mộc... Đoan Mộc tỷ tỷ! tu vi tỷ thông thiên, phiền tỷ có thể nói cho ta biết Tô Dật có ổn không!

Ánh mắt Liễu Nhược Hi mang theo sự nôn nóng, từng giọt mồ hôi nhỏ bé chảy ra, cho dù lúc chính mình đối chiến cũng không từng xuất hiện.

- Không có việc gì! Làm nữ nhân của hắn, phải tin tưởng hắn!

Mái tóc đen dài của Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi mang theo băng sương, trong con ngươi rực rỡ như tinh thần tràn đầy sự kiên định.

Liễu Nhược Hi nghe nói thế, hai má đỏ ửng lên, trong nháy mắt tất cả mọi người bình tĩnh xuống, khôi phục lại sự trấn định như những ngày qua.

- Tỷ tỷ nói phải!

Liễu Nhược Hi đứng sóng vai với Đoan Mộc Tiểu Mạn, cùng Đoan Mộc Tiểu Mạn quan sát đài chiến đấu đang chém giết kịch liệt.

Ánh sáng chiếu rọi xuống, hai vị mỹ nhân tuyệt thế chỉ đứng ở nơi đó đã đủ hoàn mỹ rồi!

Hắc ám đen như mực, trong nháy mắt ngắn ngủi, đài chiến đấu đã tràn đầy khe nứt giống như dây thường xuân, một mạch kéo dài tới chỗ khán giả.

Khe nứt to lớn, thâm sâu tựa như xiềng xích trói người, khiến vô số vũ giả nhanh chóng lùi lại, chiến đấu như vậy, sợ là mình một chút cũng không tham dự được.

Âm thanh to lớn vang tận lên mây, từng mảng lớn không gian bắt đầu nổ tung, năng lượng phô thiên cái địa nhanh chóng càn quét trong không gian.

(càn quét: cuồn cuộn, cuốn bay, cuốn tất cả)

Bên trong vùng tăm tối là ngọn lửa nóng bỏng và khí tức hắc ám mục nát, mỗi một loại năng lượng nằm ở phía dưới Tinh Hà, hội tụ lại tạo ra công kích làm cho người ta không khỏi kinh hãi!

- Hí hí!

Tiếng ngựa hí to rõ xuyên phá không gian bay đến, bên trong hắc ám giống như có một đạo hỏa diễm thần thánh mang theo hy vọng thôn phệ toàn bộ Thiên Hà.

Bên trong luồng bão táp nguyên khí, Vân Lăng Phong theo hắc ám dần dần xuất hiện.

- Phốc phốc!

Một ngụm máu tươi nhanh chóng phun ra, ánh mắt đại biến, nhìn Tô Dật ở chỗ xa, ánh mắt chấn động.

- Ta biết huyết nhục của ngươi mạnh mẽ, nhưng vì sao! Vì sao ngươi không sợ ma khí của ta!

Nhớ lại khoanh khắc giao thủ vừa rồi, ánh mắt Vân Lăng Phong ngưng động, ma khí của minhg từ bên trong Xích Long phun ra bị Thiên Tinh Kinh Phách trong tay Tô Dật nhanh chóng thôn phệ!

Năng lượng còn thừa lại không yếu, nhưng đánh vào trên người Tô Dật, cũng chỉ lưu lại một một chút dấu vết nhàn nhạt mà thôi, sau đó nhanh chóng biến mất không thấy!

Mà ma khí có thể ăn mòn hết thảy ở trên người Tô Dật càng không có tác dụng!

Tô Dật cầm đao phong trong tay nhanh chóng di chuyển, tử sắc đao ảnh lưu chuyển đầy trời, tựa như đao thần uy phong lẫm lẫm, ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói.

- Phụng lão tổ chi mệnh, đặc biệt thu hồi Xích Long! Thiên Tinh Kinh Phách, nhất định là khắc tinh của Xích Long!

Khí thế của cả người ở dưới sự gia trì của ánh sáng thần thánh, càng trở nên bá đạo tuyệt luân, khí chất bất phàm.

Năng lượng hỏa diễm vô cùng vô tận ở trong người bay lên, thần thánh không gì sánh được, tựa như có thể trấn áp tất cả, mỗi một chữ rơi xuống, Vân Lăng Phong không khỏi run rẩy cả người.

Hai tay nắm Xích Long càng không ngừng run run, rung động phát ra từ nội tâm bắt đầu trào lên hai tròng mắt lạnh như băng, ánh mắt rung động, giận dữ hét.

- Ta không thể thua! Ta không thể thua!

Nhất thời, hắc mang bắt đầu dao động kịch liệt lần thứ hai, toát ra hơi thở cực kỳ khủng bố, tiếng rồng ngâm nhàn nhạt từ trong Xích Long phiêu tán mà ra.

- Tô Dật, ngươi không phải là khắc tinh của ta! Hôm nay ta sẽ giết ngươi!

Ánh mắt Vân Lăng Phong nhìn lên, bên trong con ngươi âm trầm, có một cỗ âm hàn chi khí ngập trời tràn ngập, hiển nhiên hắn đã tức giận đến mức tận cùng.

Tô Dật cũng không do dự, nhanh chóng triển khai Yêu Thần Chiến Khải, Thiên Tinh Kinh Phách lập tức vẽ ra một đường đao mang thật dài!

Đường vòng cung màu lửa đỏ khiến toàn bộ không gian trở nên nóng cháy không gì sánh được, dưới ánh lửa soi sáng, sắc mặt Vân Lăng Phong trắng bệch, huyết dịch không ngừng chảy ra, khiến hắn càng lạnh lẽo đến xương!

- Phá!

Trong nháy mắt, vô số đao mang nóng cháy quanh thân Tô Dật bắn ra giống như những dải năng lượng liên hoàn, thành thạo chém nát không gian, thân hình Vân Lăng Phong cố gắng xoay theo một cái quỹ tích.

Hóa thành một đoàn khói đen nhẹ nhàng bay theo đao mang Thiên Tinh Kinh Phách, Vân Lăng Phong thuận thế mà lên, chịu đựng đau nhức, nhưng bên trong khói đen vẫn truyền ra một tia thanh âm gào thét thê thảm.

Đao mang giống như mất đi một nửa nguyên khí, trong nháy mắt khói đen bành trướng lên vô số lần, thời điểm đến bên người Tô Dật, ánh mắt Tô Dật khẽ động.

- Huyết Hoàng Liệt Thiên!

Tô Dật không hề có ý áp chế cảnh giới, cảnh giới Nguyên Hoàng kỳ lục trọng nhanh chóng bộc phát, nguyên khí khổng lồ từ bên trong Thái Hư Thần Hải mạnh mẽ tràn ra.

Đao nhọn bay chuyển, thôi động ra trường long tràn ngập hỏa diễm, mang theo hư ảnh Đế Tước bay đi, trực tiếp bắn về phía khói đen.

Bên trong khói đen có hai tròng mắt âm tà không ngừng xoay tròn, lúc này Vân Lăng Phong mới hối hận!

- Ngươi thế mà là Nguyên Hoàng kỳ lục trọng! Làm sao có thể!

Vân Lăng Phong gào lên thê thảm, trong lời nói tràn đầy sự sợ hãi!

Huyết Hoàng Lâm Thiên, chấn động núi sông!

Tiếng ngựa hý chấn động trường thiên kéo dài không dứt, năng lượng nóng bỏng bất ngờ bùng nổ tựa như dòng lũ, trong nháy mắt đánh vỡ toàn bộ không gian!

- Ầm!

Vân Lăng Phong dưới một chiêu Huyết Hoàng Liệt Thiên có thể so với Nguyên Tông cảnh này, bị trọng thương rất nặng.

Khói đen hóa thành hơi nước nhanh chóng bay tứ tán, bên trong dao động có một đạo không gian liệt phùng đen nhánh, lóe lên một cái rồi biến mất!

Bàn tay mang theo vết sẹo to lớn vươn ra, lập tức nắm lấy khói đen kéo đi!

- Không được, tiểu tử này lại muốn chạy!

Tô Dật vừa mới thi triển Huyết Hoàng Liệt Thiên, khí huyết cuồn cuộn, mang theo vài phần hư thoát, một đạo đao mang to lớn bắn ra lần thứ hai!

- Ầm!

Một mảng khói đen nhánh hiển lộ, từ bên trong khói đen truyền một đạo âm thanh kim loại va chạm!

Đối mặt với luồng lực lượng cuồng bạo này, không gian bị trực tiếp xé mở ra vô số vòng xoáy không gian, toàn bộ năng lượng phân tán ra, trong nháy mắt chỗ khói đen đi qua, không ngừng truyền ra tiếng rồng ngâm, thần binh nằm trên đất!

- Con mẹ nó, thế mà vẫn chạy thoát!

Hai tròng mắt Tô Dật tràn ngập huyết sắc, mang theo vài phần tiếc nuối đi về phía trước, cảm ứng khí tức còn lưu lại.

- Hơi thở này! Thật quen thuộc!

- Long gia! Là Long gia cứu hắn sao?

Ánh mắt Tô Dật nhát thời trầm xuống, quanh thân tràn ngập kim văn, khí tức kim long giống như thần văn nhanh chóng lưu chuyển, hấp thu khí tức vừa mới lưu lại trong không gian.

Ánh mắt hơi trầm xuống, trong con ngươi lòe ra vài phần lãnh ý, nhặt thần binh vừa rồi còn muốn giết mình lên.

Bên trong hung kiếm, dường như ẩn chứa một đạo ma khí muốn chiếm lĩnh tâm thần của hắn!

Thiết hồn nhẹ giọng gào thét, năm vết đen lốm đốm bên trong não hải Tô Dật nhanh chóng lóe lên, cỗ sát ý nồng nặc không ngăn giữ chút nào tràn ngập.

- Một đám ma khí nho nhỏ, còn dám lỗ mãng!

Thiết Hồn Mạch cười lạnh một tiếng!