Chương 1877
Đã lâu không gặp thần binh Xích Long, trong lòng Tô Dật vẫn hoảng sợ như trước, khí huyết toàn thân cuồn cuộn.
Lúc ma khí thao thiên tan đi, Thiên Nguyên Yêu Hồn xán lạn như mặt trời cũng phóng xuất ra tia sáng cực kỳ chói mắt.
Toàn bộ ma khí lập tức hóa thành năng lượng thiên địa thuần túy tụ vào bên trong đan điền khí hải.
- Luồng ma khí này dĩ nhiên ẩn chứa năng lượng to lớn như vậy?
Trong lòng Tô Dật không khỏi nghi hoặc không thôi, thuận thế uống xuống non nửa bình linh dịch, lỗ chân lông toàn thân lập tức mở ra, hút lấy nguyên khí thiên địa, dùng tốc độ khó mà tin nổi khôi phục cơ thể.
Tô Dật xoa vết thương bị đâm xuyên lúc đầu, lắc đầu cười khổ, sau đó thu hồi Thiên Tinh Kinh Phách về trong tay.
Xích Long vang lên một tiếng thét dài bén nhọn, lưỡi đao sắc bén kinh người xuyên phá tầng tầng u ám, trong nháy mắt toàn bộ đài chiến đấu bị cắt thành hai phần!
Đoan Mộc Tiểu Mạn dùng ánh mắt lo lắng nhìn cục diện trên đài, nguyệt mi hơi hơi nhíu lại.
- Lại có người đi vào! Là ai!
Nàng thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt sắc bén xuyên qua sương mù màu đen, rơi vào trên người Long Quảng.
- Quá mạnh, sau này hai tiểu tử kia đều có tiền đồ đều vô lượng!
- Các ngươi nhìn rõ ràng không? Rốt cuộc là người nào thắng?
Dưới dài, vũ giả nghị luận ầm ĩ, cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ không đoán ra, ma khí bao bọc đài chiến đấu khiến nó trở nên vô cùng thần bí!
Ánh mắt các cường giả vây xem ngưng trọng, thực lực của hai người này đều đã mạnh đến nỗi không thể tưởng tượng nổi!
Bên trên đài chiến đấu, hư không đen kịt một màu hiển lộ, bên trong không gian hỗn loạn, tất cả đều hóa thành đá vụn.
Ma khí ngập trời dần dần tiêu tán, khoảng không dần dần hóa thành một đám mây màu đen.
- Là người nào? Người nào xuất hiện?
Mọi người có thể mơ hồ thấy được bên trong hắc vụ có một bóng người chậm rãi bước đi thong thả, tất cả đều bắt đầu suy đoán!
( hắc vụ: khói đen)
- Xuy!
Thanh âm xé vải chợt vang lên, hắc vụ bị một đạo kiếm quang thập tự phá vỡ.
Cùng lúc đó, cánh chim màu đỏ sau lưng người đến từ từ chấn động, khiến không khí kèm theo hắc khí dao động, tiếng sấm nổ mạnh giống như lôi điện trong cửu thiên!
Bên trong thế gia, ánh mắt lạnh lùng của Long Quảng dao động, mấy vị cường giả thế gia đều đứng lên.
Trong mắt Vân Trung Ly càng bắn ra tinh mang, khuếch tán toàn bộ năng lượng linh hồn đến chỗ Tô Dật ở trên đài chiến đấu.
Độc Cô Vũ Mặc, Hư Trần, Tô Uyển Nhi, Vân Lương, Lam Xúc Liên đồng thời tiến về phía trước một bước, khẽ nhếch miệng, lúc cảm thụ được khí tức sắc bén điêu tàn càn quét trong thiên địa, khuôn mặt liền trở nên ngưng trọng.
Độc Cô Vũ Mặc dùng lỗ tai lắng nghe, chiếc quạt lông phiên động với tốc độ cao, đôi môi đỏ như máu hơi hơi nhếch lên, thấp giọng nói.
- Mục Dương nói vẫn có lý! Có thể miễn cưỡng trở thành đối thủ của ta!
Hư Trần ở một bên nghe được lời nói này liền chau mày, mang theo chút tức giận theo dõi bóng người trong vụ khí!
Bốn phía tràn ngập phong lôi, cuồng phong phần phật rung động, khắp nơi đều là thanh âm hồn phách còn sót lại gào thét.
Hắc vụ từ thâm sâu đen nhánh biến thành đen nhạt rồi đến xám trắng, trong nháy mắt một mảng lớn không gian đọng lại.
Bạch Mính Sơn bị Vân Lăng Phong đánh trọng thương, mặt đã xám như tro tàn, bên trong hổ nhãn tràn đầy vẻ cô đơn, dưới sự dìu đỡ của hai gã đệ tử Thần Kiếm Môn, dùng ánh mắt vô cùng lo lắng mà nhìn tình hình bên trong hắc vụ.
(hổ nhãn: mắt hổ)
- Hai người bọn họ chung quy sẽ có một cái kết cục!
Tư Đồ Lưu Vân cảm thán, lúc này Thần Kiếm Môn xem như nổi danh toàn bộ Thiên Phong Bài Vị Chiến.
Chỉ là không phải lấy phương thức bình thường xuất ra danh tiếng, thân thể Tư Đồ Lưu Vân không khỏi tiến về phía trước, hai tay khoanh lại, bên trong ánh mắt tràn đầy vẻ cầu xin!
Trong lòng Tư Đồ Lưu Vân cũng đã có đáp án, đương nhiên hắn hy vọng Thần Kiếm Môn có thể lấy phương thức quang minh kết thúc.
Cả đời Thần Kiếm lão tổ trừ ma hộ kiếm, lấy tên thần kiếm sáng lập Thần Kiếm Môn, một đời anh danh không thể hủy lại ở trong tay chính mình lụi bại.
Áo bào xanh phiêu động, góc áo rách rưới sau lưng bị âm phong thổi bay lên thật cao, kiếm khí kinh khủng phá vỡ một tầng vụ khí mờ mịt cuối cùng, một gã thanh niên kiên nghị trầm ổn từ bên trong hắc vụ đi tới.
Khoảnh khắc đi ra, ánh mắt nam tử trong trẻo, khí tức trầm ổn, thần hoàn bao phủ quanh thân.
(thần hoàn: vòng ánh sáng)
Năng lượng kỳ dị, huyền ảo khó dò vờn quanh thân thể, giống như một tôn thiếu niên nhân hoàng, khí thế phi phàm, bá đạo hủy diệt!
Khí tức bá đạo lan tràn ở dưới chân, mỗi một bước đi ra, khe nứt dưới đài càng sâu sắc hơn một tấc!
Không gian nổ tung, trong nháy mắt sát khí bài sơn đảo hải xông tới bầu trời, một cỗ năng lượng thiên địa mênh mông tựa như thanh phong, đập vào khuôn mặt của mỗi một người.
Ánh mắt mọi người nhất thời ngẩn ra, người vừa tới không phải là Tô Dật, còn có thể là ai!
- Đông đông đông!
Một khắc kia, trái tim của tất cả mọi người dường như đình trệ lại, mắt mở lớn nhìn thiếu niên tựa như thần linh đạp bước chân, trầm ổn đi về hướng Thần Kiếm Môn.
- Thịch thịch!
Tim đập loạn, giống như một giây kế tiếp muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, khuôn mặt Tư Đồ Lưu Vân hiện ra một tia mừng như điên.
Vân Lăng Phong không xuất hiện đã hoàn toàn đánh tan một chút tâm hoả cuối cùng còn sót lại của Bạch Mính Sơn!
Bạch Mính Sơn yếu ớt nhắm mắt lại, thân thể già nua ở một giây sau cùng xụi lơ xuống đất, hai hàng nước mắt già nua chảy qua đôi môi run rẩy, cả người trở nên uể oải, than khổ nói.
- Ta thua! Cuối cùng vẫn là ta thua!
Những lời nói này rõ ràng là nói với Tô Cuồng Ca, nhưng Tô Cuồng Ca không có biểu hiện ra vẻ vui sướng gì, từ bàn tay khô héo siết chặt thành quả đấm có thể thấy được nội tâm Tô Cuồng Ca kiêu ngạo và bất khuất!
Không nghĩ rằng một lần cứu vớt hai năm trước, lại đổi được thiên tài có thiên phú kinh khủng nhất từ trước tới nay cho Thần Kiếm Môn!
Hơn một năm trước bỏ lỡ thời cơ, làm cho Tô Dật từ trong Thần Kiếm Môn rời đi, đó không chỉ là tổn thất của Thần Kiếm Môn, càng là nỗi đau khó dứt bỏ nhất trong lòng Tô Cuồng Ca!
Thời điểm Tô Cuồng Ca biết Tô Dật chưa chết, có trời mới biết, đây là sự tình vui vẻ nhất trong mấy thập niên qua của Tô Cuồng Ca.
Lúc này Tô Dật trầm ổn đi về phía chính mình, trong tay nắm Thần Kiếm của lão tổ!
Sau lưng hỏa mang xông thiên, thần dị không gì sánh được, đó là sự kiêu ngạo trong lòng Tô Cuồng Ca hắn!
Tất cả sự cuồng ngạo, ẩn nhẫn, đau đớn của mọi người đều vì giờ khắc này của Tô Dật mà được phát tiết!
Rốt cuộc Kiếm Diêm La Tô Cuồng Ca năm đó lại ở Thiên Phong Bài Vị Chiến tỏa ra hào quang rực rỡ!
Tất cả mọi người đều hóa thành hào quang tránh ra, bên trên quảng trường liền trở nên trống không.
Hai khuôn mặt thiếu niên chậm rãi hợp lại!
Hai người đồng thời liên quan tới Đoan Mộc Kình Thiên, từ trong sâu xa trở thành thầy trò, cái này là duyên phận gì!
Sợ rằng, cũng chỉ có Tô Cuồng Ca mới biết được, ở tương lai không xa, Tô Dật sẽ trở thành lực lượng chí cường của thế giới này, mà tâm kết của mình cũng theo Tô Dật trở nên mạnh mẽ mà được giải khai!
Khuôn mặt Tô Dật trở nên cung kính mà trước nay chưa từng có, bên trong hai tròng mắt giống như có quang mang bắn ra.
Nhìn thân hình thấp bé mà kiên cường này, đây là sư phụ chân chính của mình tại Thiên Man đại lục!
Là hắn mang mình từ trong Man Yêu Sâm Lâm trở về, cứu mình ở trong nước lửa, cũng là người chắn ở trước mặt mình, thay mình đối mặt chúng lão Thần Kiếm Môn vây công!
Càng là người mấy lần ra mặt trong Thánh Vũ đại hội!
Ở trong ấn tượng của Tô Dật, hình tượng phụ thân đã quá mức mơ hồ đối với hắn, lần thứ hai nhìn lão giả già nua này, viền mắt Tô Dật dần dần ướt át!
Hai tay giơ cao thần binh Xích Long, một đạo long ngâm sắc bén xông tận vân tiêu, chấn động thiên khung!
Tô Dật quỳ một chân trên đất, cố nén cảm giác chua xót nơi mũi và nước mắt trong hốc mắt, mượn lực âm ba thuật của Bạch Giao Thần, gầm lên.
- Đồ nhi Tô Dật! Bái kiến sư phụ!