← Quay lại trang sách

Chương 1878

Đồ nhi Tô Dật! Bái kiến sư phụ!

- Đồ nhi Tô Dật! Bái kiến sư phụ!

- Đồ nhi Tô Dật! Bái kiến sư phụ!

Âm thanh hùng hồn vang vọng toàn bộ quảng trường, đài chiến đấu sau lưng ở dưới một kích cuối cùng này, hóa thành bột mịn, sau đó theo cuồng phong bay tán loạn lên màn trời.

Sự kích động trong lòng Tô Dật khó có thể khôi phục, những lời này Tô Dật nghẹn đã lâu!

Không dám đi gặp mặt Tô Cuồng Ca, là bởi vì lúc đầu hắn vẫn chọn rời khỏi Thần Kiếm Môn!

Đó là việc không còn biện pháp nào khác!

Lúc này trong lòng Tô Dật lại vang lên lời Mộ Dao chuyển lại cho hắn:

- Tiểu tử Tô Dật này, có thể ở bên ngoài hỗn thành như vậy, ta rất vui vẻ! Chỉ tiếc đương thời dậy dỗ hắn chưa đến nơi đế chốn, Tô Dật có thể tự mình ngộ ra kiếm ý, hơn nữa vận dụng đến mức kia, xác thực là mầm mống tốt! Hắn bị Thánh Sơn truy sát, ta một chút cũng không lo lắng, một chút cảm giác ấy cũng không có, Không uổng công gọi là đệ tử của Tô mỗ ta!

Câu nói giản dị đến không thể chất phác hơn này, để Tô Dật ở trong phong sương, nếm đủ mọi cảm xúc ấm lạnh trên thế gian nghe được, giống như trong trời đông giá rét đưa tới một chén canh nóng làm ấm lòng!

Cho tới bây giờ Tô Cuồng Ca không nói với hắn quá nhiều, coi như là giáo dục, cũng chỉ là vài ba câu điểm đến thì ngưng.

Tất cả đều dựa vào mình suy nghĩ, thế nhưng tận đáy lòng Tô Dật biết, vị trưởng giả này thật sự đang quan tâm chính mình, ẩn sau tất cả chính là dùng tâm để giáo dục!

Mấy lần cứu viện trong nước sôi lửa bỏng, càng khiến Tô Dật ghi tạc trong lòng, Tô Cuồng Ca là sư phụ cả đời mình!

Yêu mến như sơn, giáo dục như biển! Trong bất chi bất giác, đạo lý đơn giản này đều ở trong lòng.

Đi qua Thần Kiếm Môn, không tới thăm Tô trưởng lão, trong lòng Tô Dật liền ảo não không thôi, đến Phục Yêu Môn, không chủ động đi tìm Tô Trương Lai, cũng là nỗi đau trong lòng Tô Dật khó có thể chịu được!

Kiệt ngạo phóng đãng không cầu người, dám gọi nhật nguyệt phá tinh thần!

Cho tới bây giờ Tô Dật không quỳ trời, không quỳ đất, nhưng lúc này lại muốn ở trước mặt hàng ngàn hàng vạn người, chính thức bái lạy Tô Cuồng Ca, dùng hết khí lực toàn thân đi cảm ơn vị lão giả đã dùng hết tình yêu thương che chở mình!

- Vì sao ta lại có một loại cảm giác muốn khóc?

Một ít cường giả trẻ tuổi, nhìn hình ảnh cảm động như vậy, dĩ nhiên xoa xoa con mắt cố gắng kìm rơi lệ.

- Ai! Nếu thực sự mang ra so sánh thì! Một người muốn giết sư phụ, một người kính yêu sư phụ! Đây cũng là chênh lệch!

- Tô Dật, hình như ta không có chán ghét hắn như vậy! Ngược lại còn có chút thưởng thức hắn!

Trên chỗ các thế gia, ngay cả Viêm Diệt Thiên luôn luôn dương cao đại mã kim đao, trực lai trực vãng viền mắt cũng đỏ lên, tại sao thanh niên trọng tình trọng nghĩa như vậy lại khiến người ta chán ghét cơ chứ!

Trong nháy mắt, tính cách cuồng ngạo của Tô Dật đều được thu liễm hết.

Xung quanh ầm ầm phong lôi, dư âm năng lượng hủy diệt vẫn còn xoay tròn ở trong không trung, năng lượng kinh khủng phô thiên cái địa thổi bay trường bào của Tô Dật.

Giờ khắc này, thời gian thật sự thuộc về Tô Dật và Tô Cuồng Ca!

Trong nháy mắt ánh mắt mọi người nhu hòa xuống, nhìn một già một trẻ nói chuyện với nhau, tựa như một chuyện bình thường.

- Đông đông đông!

Tô Cuồng Ca hơi gật đầu, bên trong đôi mắt già nua tràn đầy tia sáng kỳ dị, cực lực khống chế biểu tình trên khuôn mặt của chính mình, thân hình thấp bé hướng về phía Tô Dật đi tới.

Nhìn Tô Dật giơ Xích Long qua đỉnh đầu, Tô Cuồng Ca tự nhiên hiểu, chuôi thần binh này là Tô Dật vì Thần Kiếm Môn đoạt lại!

Tô Dật muốn vì Thần Kiếm Môn chứng minh, Thần Kiếm Môn tuyệt không phải là ma đạo gian tà!

Đây là vinh quang cả đời lão tổ, càng là niềm kiêu ngạo duy nhất cả đời Tô Cuồng Ca!

Hai cánh tay khô héo, run rẩy đặt ở trên bả vai Tô Dật, ánh mắt càng trở nên ngưng trọng, dùng giọng nói mang chút khô khốc nói.

- Khỏe mạnh!

Trong thoáng chốc, hai tròng mắt Tô Dật ngước lên, nhìn khuôn mặt hiền lành nhưng không mất đi nét nghiêm túc, đó là vết tích trải qua tháng năm lắng đọng lưu lại tang thương.

Tất cả ân oán tình cừu đã sớm ở trong đôi mắt này mất đi ý nghĩa, trong nháy mắt một câu "Khỏe mạnh" đã đánh tan thiên ngôn vạn ngữ trong lòng Tô Dật!

Lúc đầu Tô Dật chuẩn bị rất nhiều rất nhiều, khí huyết cuồn cuộn, trong bụng có một đoàn lời nói hào hùng đang dũng động, lại bị câu nói ôn nhu như nước này bao vây.

- Sư phụ!

Trong mắt Tô Dật hàm chứa lệ quang, thành tâm thành trí mà gọi một câu.

Âm thanh vang vọng trong sơn cốc thật lâu, trong giây phút này vừa uy vũ vừa nhu tình.

Đại đa số ánh mắt cũng bắt đầu ướt át, rất nhiều vũ giả tuổi trẻ cảm động, dáng dấp tràn đầy thương tích làm cho người ta nhìn thấy cực kỳ không nỡ.

- Ta muốn trở về nhà, ta muốn thấy gia gia của ta!

Nước mắt Cung Thất như mưa, ánh mắt nóng cháy không gì sánh được.

- Sư phụ! Con nhớ người!

Ánh mắt Anh Thiển Thiển cũng trở nên ướt át, đôi mắt to không ngừng chớp chớp.

Chỗ Ngự Thiên Cung, trán Đoan Mộc Tiểu Mạn khẽ nhúc nhích, một đạo châu quang được che giấu rất tốt, Liễu Nhược Hi đã sớm khóc nức nở không thôi.

- Tiểu tử này! Tại sao lại không có duyên cùng Thánh Sơn cớ chứ!

Thánh Tôn thấp giọng thở dài, một đạo ánh mắt như kiếm quét lên người Úy Trì Trường Phong và Thánh Hỏa trưởng lão lần thứ hai.

Thần sắc Tô Cuồng Ca đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt cũng không hề bận tâm nữa, nhưng chính vẻ trầm ổn như vậy, lại làm cho mọi người bên cạnh kinh sợ không ngớt.

- Dật nhi, ở bên ngoài chịu khổ rồi!

Tô Dật dùng áo bào xanh lau khóe mắt ngấn lệ, lộ ra bộ mặt tươi cười, khi được Tô Cuồng Ca đỡ dậy, liền nhẹ giọng nói.

- Không khổ! Có sư phụ quan tâm, đệ tử không dám nói khổ!

Tô Cuồng Ca lắc đầu, trong mắt tràn đầy vẻ khen ngợi, nhìn Tô Dật từ trên xuống dưới, than thở.

- Bây giờ ngươi đã có trình độ như vậy, ta đã không dạy ngươi được nhiều nữa!

Nghe vậy, Tô Dật kiên định lắc đầu, lần thứ hai giơ thần binh Xích Long trong tay lên, ánh mắt quét nhìn mọi người nói.

- Lúc đầu, Vân Lăng Phong cầm thanh kiếm này ám sát đồ nhi ở Thần Kiếm cốc, hôm nay đồ đệ thay Thần Kiếm Môn tìm về, đây là trọng sinh chi kiếm! Mà sư phụ mấy lần cứu đồ đệ trong lúc nguy nan, có ân trọng sinh!

Nói xong, Tô Dật lui ra sau một bước, hơi khom người đưa thần binh cho Tô Cuồng Ca.

- Đây là lễ bái sư của Tô Dật! xin sư phụ vui vẻ nhận cho!

Vô số người trên đài đều nhìn chằm chằm vào Xích Long trong tay Tô Dật, đây chính là một thanh thánh khí thần binh!

Hơn nữa vừa rồi Vân Lăng Phong đã dùng chuôi thần binh này đại chiến cùng Tô Dật, theo lời đồn đãi thì chuôi thần binh này từ thời lão tổ lưu xuống, nếu vận dụng, có thể đề thăng chiến lực không chỉ một cấp bậc mà thôi!

Ánh mắt băn khoăn nhìn ở trên thần binh, khuôn mặt Tô Cuồng Ca trở nên trang nghiêm, tiếp nhận thần binh.

- Coong!

Kiếm khí như cầu vồng, giận chỉ Hiên Viên!

Tô Cuồng Ca tùy ý huy động, toàn bộ thiên địa khôi phục lại sự trong sáng, một tiếng long ngâm cuồng ngạo hơn vừa rồi không biết bao nhiêu lần vang vọng đất trời, chấn cho màng nhĩ mọi người đau nhức!

Hảo kiếm!

Đây là nhận thức chung của mọi người!

Khuôn mặt Tô Cuồng Ca phức tạp nhìn chuôi thần binh mà Thần Kiếm Môn đời trước truyền lại đời sau này, thấp giọng than thở:

- Thần binh Xích Long! Đáng tiếc sản sinh ma khí, hại người quá nhiều! Dật nhi, ta thân là người Thần Kiếm Môn, không thể hủy đồ vật của lão tổ!

Dứt lời, Tô Cuồng Ca ném thần binh cho Tô Dật, con ngươi biến thành lạnh lẽo, giống như mang toàn bộ Thần Kiếm Môn đều giao cho Tô Dật.

- Tự ngươi xử trí chuôi thần binh này đi!