Chương 1879
Xích Long bay lên trời, lóe ra một tia phong nhận khiếp người.
Từ xa xa nhìn lại, toàn bộ thần binh phát ra khí thế phi phàm, kim sắc long văn tràn ngập quanh thân.
Kiếm mang bay thật cao lên bầu trời, trong nháy mắt hóa thành một con kim sắc trường long chiếm giữ thiên mạc, mây nổi bốn phía, thiên địa run rẩy!
- Gào gừ!
Thần uy hàng lâm, so sánh với long uy vừa rồi của Long gia, càng mang theo một loại cảm giác ngạo thị thương sinh, bễ nghễ vô địch!
Tô Dật cầm thần binh trong tay, con ngươi thâm thúy tản ra quang mang tuyệt thế, bá đạo sắc bén, một cỗ khí tức cuồn cuộn từ trong cơ thể nội khuếch tán ra! Giống như xuyên qua vạn cổ thời không.
Yêu khí cùng long uy kết hợp, làm cho cả người Tô Dật như phủ thêm một tầng tự tin tuyệt đối và sự uy lăng bễ nghễ thiên hạ!
Tựu như thanh thần binh này vốn thuộc về Tô Dật vậy, yêu khí mênh mông khổng lồ cuồn cuộn mà đến, bao phủ bốn phía, hắn chính là chủ nhân chân chính của thanh thần binh này.
Ánh mắt mọi người trong toàn trưởng trở nên run rẩy, thời điểm Tô Dật giơ Xích Long lên đỉnh đầu, khí thế phi phàm.
- Thanh kiếm kia ở trong tay Tô Dật nhìn rất tự nhiên!
- Thanh kiếm kia không phải là một thanh ma kiếm sao? Tại sao có thể có uy lăng kinh khủng như vậy!
Nhìn khí tức cuồng bạo càn quét đầy trời, mỗi người ở chỗ này không khỏi động dung, bên trong đôi mắt có dao động kịch liệt sản sinh.
Yêu khí khuếch tán, uy áp bàng bạc nhanh chóng tràn ngập, khí tức nóng bỏng mang theo kình phong càn quét, toàn bộ thiên địa rung chuyển.
Dường như bên trong hư không có tàn hồn càn quét kèm theo yêu thú hoành hành, tức giận đẩy ra bát phương.
Toàn trường nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt run run, đồ đạc ẩn giấu trong chuôi thần binh này càng ngày càng đáng sợ!
Nếu như không phải nằm trong tay Tô Dật, sợ rằng bất kỳ Nguyên Hoàng cảnh nào cầm cũng đều bị tâm ma xâm lấn cơ thể, không thể vãn hồi!
Áo xanh phiêu phiêu, tóc đen bay lượn, bên trên cơ thể xuất hiện từng đạo ánh sáng cực kỳ óng ánh, nhìn như thần liên.
Hai tay nắm chặt Xích Long chậm rãi vũ động, sau khi xẹt qua một đường cong quỷ dị trên không trung, liền nặng nề cắm ở trên mặt đất.
Nhất thời, lực lượng cuồng bạo không ngừng nổ tung, khí tức càn quét khắp nơi!
- Ầm!
Sau tiếng vang nặng nề, toàn trường náo động, vết nứt vô cùng lớn kéo dài đến tận chân, tiếng nghị luận vang lên!
- Năng lượng linh hồn của tiểu tử này quá mạnh! Sợ rằng phẩm chất linh hồn cũng cực kỳ nghịch thiên!
Ánh mắt Viêm Diệt Thiên hơi động, trên mặt hiện ra vẻ cực kỳ thưởng thức.
Nghe Viêm Diệt Thiên mở miệng, Độc Cô Thành và Dạ Ức cũng khó có thể bình tĩnh chấn động trong lòng.
Không có sư môn hướng dẫn tu luyện, lại có thể ở tuổi như vậy bày ra thiên tư yêu nghiệt!
- Thiếu niên này bất phàm!
Trên mặt Độc Cô Thành lộ ra vẻ khen ngợi, trong con ngươi dài hẹp tràn ngập ánh sáng!
Dạ Ức cũng hướng về phía Lam Xúc Liên ở sau lưng nói ra:
- Liên, ánh mắt ngươi rất tốt!
Nghe vậy, bên trong đôi mắt Lam Xúc Liên càng tản ra vẻ kinh hỉ cùng kích động, kỳ tích Tô Dật mang cho mình càng ngày càng nhiều, chính mình trong lúc mơ hồ có một cái cảm giác.
Tô Dật ở trong tương lai không xa, có khả năng ngay cả thế gia cũng không chứa được thiên tài như vậy!
Cảm thụ được uy áp linh hồn bàng bạc trên người Tô Dật, khuôn mặt Vân Trung Ly ngưng trọng, nhưng vẫn mang theo một tia khen ngợi như trước.
Long Quảng và Long Thương vẫn luôn đứng ở một bên không nói lời nào cũng có chút ba động, Tô Dật đã triệt để cho mọi người thấy tu vi Nguyên Hoàng kỳ tứ trọng của mình.
Không có bất kỳ che giấu gì, tâm tư Tô Dật khẽ động, thở ra một hơi thật dài, ánh sáng màu vàng tỏa ra khắp nơi, càng ngày càng chói mắt.
- Sư phụ, con đã tạm thời ngăn chặn ma khí trong thanh kiếm này! Chờ đồ nhi có cơ hội sẽ tìm phương pháp, triệt để phá hủy nó!
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Tô Cuồng Ca hiện ra một tia kinh ngạc, thấy năng lượng linh hồn Tô Dật so với tu vi còn mạnh hơn, trong lòng lão cuồn trào giống sóng biển!
Đảo mắt nhìn về phía Ngự Thiên Cung, trong lòng Tô Cuồng Ca không khỏi vui mừng, mỉm cười gật đầu, hai người đã sớm trở thành trung tâm cả đài chiến đấu.
- Thi đấu còn chưa kết thúc, sau này chúng ta lại nói tiếp!
Tô Cuồng Ca hiền lành vỗ vỗ bả vai Tô Dật, một âm thanh kinh ngạc vang lên.
Bàn tay hơi bị đau, bả vai Tô Dật không tính là rộng lớn nhưng gân cốt so với trước kia càng thêm khoẻ mạnh, một nụ cười lập tức hiện ra.
Trở lại đài chiến đấu, ánh mắt Tô Dật ngưng trọng, hướng về phía Long Quảng, hai đạo ánh mắt bén nhọn cách không nhìn nhau,
Thâm thúy với kiên định, đối chọi gay gắt!
Nhất thời, toàn bộ khí tràng biến thành ngưng trọng kiềm nén, Tô Dật phẩy phẩy tro bụi trên vai, thu hồi Xích Long vào túi không gian, hơi ngưng mắt nói.
- Ta có thể tiếp tục vào vòng kế tiếp chứ!
Bên trong ánh mắt nhìn như cười mà không phải cười của Long Quảng lộ ra một tia sáng kỳ dị, hắn vẫn cao ngạo như trước, chắp tay sau lưng, nói.
- Quả nhiên ngươi nằm ngoài dự liệu của ta! Thiên Phong Bài Vị Chiến chính là muốn chọn ra anh tài! Những thứ đường ngang ngõ tắt kia, tự nhiên sẽ bị loại bỏ! Cuộc thi kế tiếp sẽ được tiếp tục!
Rõ ràng những lời này nhằm vào Vân Lăng Phong mà nói, Bạch Mính Sơn dưới đài nghe được câu này cả người đánh một cái giật mình, Tô Dật chưa từng nhìn qua vẻ mặt buồn khổ của lão.
- Tiểu tử, ngươi chuẩn bị xử lý chuôi ma kiếm kia như thế nào?
Viêm Diệt Thiên cắt đứt lời nói Long Quảng, mắt bắn ra kim quang, lớn tiếng chỉ vào Tô Dật nói.
Đây là lần đầu tiên trong Thiên Phong Bài Vị Chiến, thế gia trực tiếp tìm một anh tài nói chuyện.
Thế gia cực kỳ bí ẩn, thực lực lớn mạnh, là quyền uy vô thượng của cả Thiên Man đại lục, nhìn hán tử trung niên nóng nảy này, Tô Dật lại có cảm giác thân cận không tưởng!
Có lẽ nguyên nhân đều là tu luyện hỏa thuộc tính, có lẽ vì đây là tông môn của Hư Trần, xưa nay Tô Dật chưa từng cười một cái, khóe miệng lộ ra vẻ yêu dị nhưng không tà.
- Viêm Điện Tôn, hiện nay không có biện pháp gì dễ xử lý! Chuôi thần binh này được Thần Kiếm lão tổ rèn ra từ thiên ngoại vẫn thạch! Không có phương pháp đặc thù rất khó triệt để phá hủy nó!
Viêm Diệt Thiên vuốt càm, đột nhiên đứng lên, trầm giọng nói.
- Tiểu tử ngươi nói không sai! Lôi Viêm Thánh Điện ta có một chỗ mật địa, là Phù Đồ hỏa hải! Ngươi có thể cầm nó đi đến thử xem!
Lời này vừa ra, toàn trường kinh ngạc, ngũ đại cường giả Thiên Man Viêm Diệt Thiên tự thân mời Tô Dật đến Lôi Viêm Thánh Điện?
Chẳng phải là Lôi Viêm Thánh Điện đã tán thành thực lực Tô Dật?
Nếu được bất kỳ thế gia nào để mắt, nhất định là một bước lên trời, so với cái danh đệ nhất Thiên Phong Bài Vị Chiến còn có thể nhanh quật khởi hơn!
Đột nhiên, khuôn mặt của các cường giả thế lực đỉnh cấp và thế lực nhất lưu đều đọng lại, ánh mắt nhìn về hướng Tô Dật cũng theo đó mà biến thành ước ao đố kị.
Đặc biệt là đám người Bá Hải Tam Thông và Úy Trì Trường Phong, bọn họ tự cho mình là người đứng đầu thể hệ trẻ tuổi, lại bị thiếu niên nửa đường đi ra nhanh chân đến trước!
Nếu như được Lôi Viêm Thánh Điện chấp nhận, sợ là trong lúc trở tay có thể diệt bất kỳ một cái tông môn nào cũng không cần tốn nhiều sức!
Quan trọng hơn chính là, chuyện này đã chứng minh Tô Dật giỏi hơn bất kỳ một thanh niên nào bên ngoài thế gia, điều này có thể không khiến bọn họ căm tức sao!
Thượng Quan Thần Trác cắn chặt hàm răng, trong nháy mắt một cỗ cảm giác hối hận xông lên đầu, nếu như lúc đầu mình không khinh thường, trực tiếp giết chết Tô Dật, làm sao hôm nay hắn có uy phong!