Chương 1880
Ánh mắt các vị vũ giả dưới đài đều trở nên nóng bỏng, chỉ cần một viên hỏa tinh đều có thể châm thành hỏa hải mênh mông rộng lớn, nhìn bóng lưng Tô Dật.
Ước ao trong lòng cũng hóa thành cảm thán, ai bảo mình không có thiên tư nghịch thiên, cũng không có mỹ nhân, càng không thể lọt mắt xanh thế gia!
Lúc Tô Dật suy nghĩ, ánh mắt có tiếp xúc với Hư Trần ở sau lưng Viêm Diệt Thiên, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
- Tiểu tử vẫn muốn tự mình tìm biện pháp! Nếu như thật sự hết cách rồi, tiểu tử sẽ đến nhà quấy rối!
Không đến lúc nguy cấp, Tô Dật sẽ không có bất kỳ quan hệ gì cùng mấy cái thế gia này.
Đặc biệt là khi biết, những thế gia này đều có quan hệ đến nơi hạ lạc của Đoan Mộc Kình Thiên, trong lòng Tô Dật càng đề phòng.
Lông mày vừa mới nhíu lại của Đoan Mộc Tiểu Mạn cũng theo đó mà giãn ra, ánh mắt nhìn thân hình Tô Dật càng thêm nhu hòa động lòng người.
Khối hàn băng nghìn năm ở chỗ sâu trong con ngươi đã sớm bị thiên hỏa của Tô Dật hòa tan hầu như không còn!
- Ha ha ha!
Tiếng cười chấn thiên cuồn cuộn kông ngớt, trong nháy mắt mây trôi trên bầu trời bị sóng âm đẩy tản ra, vô số tiểu yêu thú biết bay ở dưới cỗ kình phong này, hoảng sợ bay về phương xa!
- Ầm!
Mắt nhìn Viêm Diệt Thiên cuồng tiếu, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công trong lòng Tô Dật nhanh chóng vận chuyển lên, ánh mắt thâm trầm bình tĩnh, bên trong hắc ám xen lẫn vẻ thâm sâu và thành thục không thể dò xét, Tô Dật đứng bất động không nhúc nhích chút nào.
Tô Dật bình tĩnh càng khiến Viêm Diệt Thiên thưởng thức, rất khó tưởng tượng vậy mà có người thờ ơ với lời mời của Lôi Viêm thánh điện!
Phù Đồ hỏa hải là địa phương Viêm Diệt Thiên bế quan tu luyện, đồn đãi nơi này nửa núi nửa biên liên miên mấy ngàn dặm, sóng lửa vô tận đốt cháy quanh năm không dứt.
Nguyên khí hỏa thuộc tính mãnh liệt bên trong là thiên đường của người tu luyện hỏa nguyên khí, nhưng đối với người tu luyện hệ khác thì nơi đó là địa ngục!
Không có một ngọn cỏ, thiên địa ửng đỏ!
Bên trong Phù Đồ hỏa hải, nhiệt độ cực cao, nếu như người có tu vi Nguyên Hoàng cảnh trực tiếp đi vào, không đến mười giây sẽ trực tiếp bị nấu chảy thành cặn.
Ánh mắt mọi người phóng xuất ra một tia hoảng sợ, đây cũng không phải là nơi mà ai cũng có thể đi vào! khó trách Tô Dật cự tuyệt!
- Thôi được, tùy ngươi! Nếu cần để Hư Trần thông báo một tiếng!
Viêm Diệt Thiên ngồi xuống, tính cách phóng túng làm cho mọi người có cảm giác phóng khoáng!
Mặt Tô Dật lộ vẻ nghi hoặc, rồi đột nhiên đáy lòng vang lên một tiếng thịch, Viêm Diệt Thiên nhìn như cao lớn thô kệch, nhưng thực ra lại là người thận trọng, dĩ nhiên nhìn ra quan hệ giữa hắn và Hư Trần, chuyện này khiến hắn không khỏi nói nhỏ:
- Người cao lớn có chút lợi hại!
Mày kiếm giương lên, trong nháy mắt Tô Dật tỏa ra khí khái anh hùng hừng hực, cách không thi lễ một cái, nói:
- Đa tạ Viêm Tôn chủ!
Những người dưới đài nghe thấy Tô Dật cự tuyệt yêu cầu của Lôi Viêm thánh điện, ánh mắt đều trầm xuống, trở nên vô thần mà nhìn Tô Dật, không dám tin tưởng!
Hắn đang buông tha một lần cơ duyên cực lớn!
- Hắn không muốn có thể cho ta mà!
- Thực sự là có phúc mà không biết hưởng! Ghê tởm!
- Ai! Lẽ nào đầu óc của thiên tài đều không giống với người bình thường sao?
Một giọng nói lạnh lẽo từ trên Thánh Sơn truyền ra, Úy Trì Trường Phong hừ lạnh một tiếng:
- Ngay cả Lôi Viêm thánh điện mời đều không nhìn, tiểu tử này thật đúng là mắt cao hơn đầu!
Vừa dứt lời, Thánh Tôn xoay người lại, trong mắt tỏa ra hàn ý, thấp giọng nói.
- Ta ngược lại không nghĩ tới, ngươi lại đi quỵ lụy Long gia! Thánh Đế thực là không có mắt, chọn một tên súc sinh như ngươi!
Khuôn mặt Úy Trì Trường Phong nửa đen nửa trắng, thấy Thánh Tôn luôn luôn ôn hòa đột nhiên khó chịu, Úy Trì Trường Phong cũng có một chút lúng túng, ánh mắt nhảy lên, lạnh lùng nói.
- Chẳng lẽ muốn Thánh Sơn một ngày không chủ sao!
Trong nháy mắt khuôn mặt Thánh Tôn lạnh lẽo đến triệt để, sát ý trên trán nồng nặc, Úy Trì Trường Phong theo bản năng lui về phía sau một bước, bên trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi!
- Sau Thiên phong chi chiến, nếu ngươi còn dám làm xằng làm bậy, ta lập tức giết ngươi!
Sau đó Thánh Tôn không tiếp tục nhìn về phía Úy Trì Trường Phong, mà quay đầu hướng lên đài.
Thân thể Úy Trì Trường Phong nhẹ nhàng run lên, đôi mắt nhìn Thánh Tôn từ kinh nghi biến thành cười nhạt, nhếch miệng hiện lên một đạo tiếu dung như có như không.
- Lão bà tử, sau này ngươi cố gắng mà chịu đựng!
Trong con ngươi hắn hiện lên một tia lãnh ý, đúng lúc này Úy Trì Trường Phong cảm nhận được khí tức của Tuyết Hồng Lâu ở bên cạnh, đôi mắt hắn hơi động, không để ý tới nữa.
- Hư Trần sao?
Trường bào màu đỏ rực của Thánh Hỏa trưởng lão hơi run run, bàn tay gầy guộc bên trong tay áo nhanh chóng duỗi phẳng.
Đột nhiên, một câu nói như nghẹn ở cỗ họng, đôi mắt Thánh Hỏa dường như hồi tưởng lại chuyện gì đáng sợ, con ngươi trợn trừng.
Thánh Hỏa trưởng lão chậm rãi hít sâu một hơi rồi thởi dài nói:
- Thảo nào có thể từ trên tay ta chạy trốn! Bản lãnh như vậy, sợ rằng Thánh Sơn lại có kiếp nạn!
Ánh mắt Thánh Hỏa run rẩy, nhìn về phía Hư Trần và Tô Dật, hơi thở bắt đầu nặng nề, sắc mặt lập tức biến thành màu đất.
Phong vân cuồn cuộn cổ động, chân trời bị lôi vân đè ép, toàn bộ thiên địa tràn ngập trạng thái khẩn trương vừa chạm vào là bạo phát!
Kình khí kinh khủng lưu chuyển, Độc Cô Thành và Dạ Ức đồng thời mang theo châm chọc, nói:
- Vạn lần không nghĩ tới, ngươi là người xuất thủ đầu tiên!
Trong mắt Độc Cô Thành bắn ra tinh quang, bước chân tiến về phía Tô Dật, cao giọng nói rằng:
- Tô Dật, Vạn Đạo Kiếm Minh ta là chỗ luyện kiếm trời sinh, nếu ngươi có tâm tư, có thể tới Thiên Phạt Kiếm Sơn đi dạo một chút?
Dạ Ức vung trường bào màu xanh nước biển, khuôn mặt ôn nhu nhã nhặn tràn đầy chân thành, hướng về phía Tô Dật nói:
- Thiên Lan Hải Vực vô số kỳ trân dị bảo, luyện hóa ma khí trong thanh kiếm này không khó, nếu ngươi tới, ta sẽ bảo Xúc Liên hảo hảo chiêu đãi ngươi!
Lập tức, ba đại thế gia đồng thời phát sinh mời đối với Tô Dật, tất cả mọi người ở đó đồng thời đấm ngực dậm chân, một số người không hiểu tình huống này là sao.
- Đây không những là thế gia mời, mà còn là ba nhà?
- Không phải chứ! Ông trời của ta ơi! Chẳng lẽ không cần so nữa! Để Tô Dật làm đệ nhất sao!
- Ngươi có thiên phú như người ta sao?
Phía dưới là một mảnh tiếng kêu rên, ước ao đố kị đến đỏ cả con mắt, còn có cường giả đá vào đệ tử của mình, lớn tiếng trách cứ, tại sao vừa rồi vô lễ đối với Tô Dật!
- Chỉ với tu vi này, ngươi còn đi khiêu chiến Tô Dật?
Nhất thời, bốn phương tám hướng toàn trường, Đông Nam Tây Bắc đều tràn đầy thanh âm dạy dỗ của các tông môn, mỗi một vũ giả trẻ tuổi đều bị thương nên khá mệt mỏi, bây giờ lại thêm cường giả tông môn giáo huấn, càng nhe răng trợn mắt, hận ý cùng đố kị trong mắt đối với Tô Dật càng sâu hơn một tầng!
Ba người thế lực đỉnh phong cũng tức giận bất bình, hai tay nắm chặt, dựa vào cái gì mà tiểu tử này đều được các thế gia chào mời!
- Tô Dật, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!
Thượng Quan Thần Trác không ức chế được hận ý trong lòng, nếu không phải bị Thượng Quan Tuyệt Hổ lôi kéo, hiện tại đã liều lĩnh xông lên đài.
Tô Dật cũng không ngờ rằng mình sẽ được ba cái thế gia đồng thời mời chào, ánh mắt tiếp xúc với Lam Xúc Liên, trong mắt đối phương nhu tình như nước, ý tứ trong đó đã sớm vượt ra khỏi phạm trù đồng minh!
Trong lòng Tô Dật trở nên căng thẳng, nhanh chóng dời ánh mắt đi, chỉ thấy Dạ Ức bổ sung một câu:
- Đúng rồi, nếu như Cửu thánh nữ và Ngự Thiên thần nữ nhàn rỗi muốn theo ngươi mà nói, Thiên Lan hải vực cũng xin đợi!
Ánh mắt Dạ Ức liếc về phía Bích Linh, Sư Tố Tố và Hàn Vũ Nhu, trong lòng hắn lại càng kính nể đối với Tô Dật một lần nữa.