← Quay lại trang sách

Chương 1889

Hóa ra tia sáng mà Thượng Quan Thần Trác bắn ra là "Tiểu Thần Phong" lúc đầu Tô Dật giả đưa cho hắn!

Tiểu Thần Phong vừa mới tiếp xúc với khí tức của Tô Dật, tựa như có linh tính bay quanh Tô Dật.

- Bạch!

Thần Đế Trailer

Ngón tay hơi cong, Tiểu Thần Phong liền tiến vào bên trong áo bào, trong nháy mắt Thượng Quan Thần Trác bối rối không ngớt.

Bên trên hư không, có một vết rách xích kim thật dài chợt sản sinh, một cỗ sóng tinh thần nóng cháy không ai bằng xuyên mây mù, xé rách thương khung!

- Ngao ô!

Uy năng đáng sợ xé rách trường không, Đế Tước sau lưng Tô Dật vỗ cánh cổ động, uy nghiêm lan tràn ra, Tô Dật bay thẳng đến chỗ Thượng Quan Thần Trác!

- Vì sao!

Thượng Quan Thần Trác bên trong quang mang đã không có năng lực hành động, hết thảy đều bị sự điên cuồng tức giận điều khiển.

- Phần phật!

Hư không run rẩy, Tô Dật mang theo cuồng phong mà đến, hai tròng mắt xích kim tuôn ra một đạo ba động, lạnh giọng nói.

- Không quản thắng hay thua, ngươi đều phải kêu ta là ông nội!

Trong nháy mắt Tô Dật biến hóa ra thanh âm của Xích Phi Hồng, áo xanh bay bay, uy năng quanh thân Tô Dật bạo phát ra, Thượng Quan Thần Trác liền ý thức được cái gì!

- Là ngươi! Là ngươi! Là ngươi!

Thượng Quan Thần Trác liên tục gọi ba tiếng, yêu khí lan tràn ra càn quét ở bên trong trời đất, trong nháy mắt ánh sang bộc phát!

Mãnh hổ xuất sơn, khí tức quanh người Thượng Quan Thần Trác sôi trào tới cực điểm, quanh thân đầy quang mang Nguyệt Văn Hổ Yêu, cả người như một con cự thú hình người, bạo phát trên không trung, quơ móng vuốt to lớn.

- Cháu trai ngoan! Sao có thể liều mạng đánh ông như vậy! Ông tới giúp cháu mà!

Tô Dật thể hiện ra vẻ tươi cười, quang mang Phục Yêu Huyễn Diệu Điển chợt lóe lên ở trước mắt!

- Ong ong!

Dường như có cảm ứng, quang mang của Thượng Quan Thần Trác chợt co rút lại, rồi lại bành trướng cực độ, Thượng Quan Thần Trác vẫn không ngừng kêu gào!

Một giây kế tiếp, yêu khí đáng sợ giống như sóng triều trùng kích ở bốn phương tám hướng!

- Bạo tạc!

Bên trong cơn bão năng lượng, truyền ra một tiếng quát lớn của Tô Dật, trong nháy mắt ánh sáng màu trắng nổ ầm ầm lên giống như lựu đạn!

Thượng Quan Thần Trác hòa làm một thể với yêu mang cường thịnh và tinh huyết đã thấy không rõ lắm!

Hào quang xuyên thấu mây mù, khắp nơi đều là yêu khí vô cùng đáng sợ quanh quẩn!

Tựa như đại yêu tiêu thất, yêu mang quang đầy trời rơi xuống, quét ngang khoảng không, từ chỗ sâu trong Đại Yêu Sơn Mạch, có vô số thanh âm man yêu thú bắt đầu vang vọng!

- Ngao ô!

Cùng với yêu uy đáng sợ, là tiếng kêu thê lương của man yêu thú, giống như đang thương tiếc Yêu Tôn mất đi!

Thú hống liên tục, khí tỏa thiên địa!

Hư không nổ ầm ầm, ánh sáng rơi xuống như mưa!

Thân ảnh Nguyệt Văn Hổ Yêu dần dần tiêu thất ở trên khoảng không, xung quanh đã bị tan vỡ như phế tích, vết nứt không gian bắt đầu dần dần khép lại.

Bên trên hư không là một mảnh sương mù mịt mờ, nguyên khí dần dần tiêu tán, trong nháy mắt ánh mắt mọi người chợt đọng lại!

Đột nhiên một cái trường bào màu xanh bay khỏi đài chiến đấu, dưới chân có hỏa quang bốc lên, Tô Dật vững vàng rơi trên mặt đất, phủi đi tro bụi trên vai, bên trong đôi mắt lộ ra một cỗ thong dong cùng bình tĩnh, không chút rung động.

- Tô Dật... Thắng?

- Nguyên Hoàng kỳ tứ trọng đánh bại Nguyên Hoàng lục trọng bùng nổ lực lượng?

- Đây chính là nguyên khí hóa hình thành thượng cổ đại yêu! Vậy mà Tô Dật vẫn ứng phó nhẹ nhàng như vậy?

Mọi người nhìn chằm chằm vào Tô Dật giống như gặp quỷ, ánh mắt tràn đầy kiêng kỵ, tóc gáy mọi người dựng thẳng!

Thấy Tô Dật đi tới, tất cả không tự chủ tránh ra một con đường rộng rãi cho Tô Dật.

- Sư phụ!

Khóe miệng Tô Dật nhếch lên một cái, tràn đầy thoải mái cười nói với Tô Cuồng Ca.

Trong khóe mắt Tô Cuồng Ca giấu giếm vẻ kích động, ở nơi đông người cũng không có để lộ ra, liên tục gật đầu, tiếp theo Tô Dật lại đứng về bên trong trận doanh của Ngự Thiên Cung và Bá Vương tông.

- Nhanh như vậy đã dùng hồn kỹ năng?

Đoan Mộc Tiểu Mạn lạnh nhạt cười, nhưng Tô Dật cũng có thể nghe ra ba phần tình cảm ấm áp trong đó.

Tô Dật bất đắc dĩ lắc đầu, bên trong não hải vẫn còn hồi tưởng lại trận quyết đấu vừa rồi, nếu không phải là mình trồng thú độc ở trong cơ thể Thượng Quan Thần Trác, bằng vào Táng Thiên Thiên Điệt Thủ thật đúng là không thể chắc chắn thắng!

Ánh mắt đảo qua Bá Hải Tam Thông và Úy Trì Trường Phong, sắc mặt Tô Dật cực kỳ khó coi, trong lòng đột nhiên trầm xuống!

Sợ rằng thực lực chân chính của hai người kia so với Thượng Quan Thần Trác đều mạnh hơn, nói không chừng cũng có thực lực siêu việt Nguyên Tông cảnh!

- Hết cách rồi, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!

Tô Dật cười nói.

Liễu Nhược Hi nhẹ nhàng kéo góc áo Tô Dật một cái, trên da thịt trắng muốt hiện lên một mảnh màu hồng, thấp giọng nói.

- Tô Dật, ngươi khỏe không!

Trong giây lát, nguyên khí trên đài chiến đấu đã triệt để tiêu tán, một chùm tia sáng ngất trời bỗng nhiên mọc lên từ bốn phương tám hướng.

- Lại xảy ra chuyện gì sao!

Các cường giả không khỏi kinh hô, vậy mà trận thứ hai đã kinh thiên động địa như vậy, động tĩnh có nhỏ hơn nữa, mọi người cũng không thừa nhận được!

- Cuối cùng cũng có xếp hạng ở vòng thứ hai, Tô Dật xếp số một!

Không hề nghi ngờ, đánh giết như vậy mà Tô Dật không giành được số một, vậy thì không có thiên lý rồi!

Xích Mặc Phong vừa dứt lời, chỗ Thần Hổ môn có một đạo âm thanh tê tâm phế liệt vang vọng, trong nháy mắt nguyên khí như vòi rồng vọt tới đài chiến đấu.

Bên trong, Thượng Quan Tuyệt Hổ cúi người xuống, hai tay vuốt ve mặt Thượng Quan Thần Trác đã xám như tro tàn.

Nguyên khí nhẹ nhàng rót vào bên trong cơ thể, nhưng không có chút phản ứng nào, đây là dấu hiệu kinh mạch kịch đoạn, đan điền khí hải văng tung tóe, Thượng Quan Tuyệt Hổ đau lòng ôm đầu ôm Thượng Quan Thần Trác.

Một đạo ánh mắt vô cùng ngoan lệ bắn đến chỗ Tô Dật, Thượng Quan Tuyệt Hổ oán độc thét lớn:

- Tô Dật, ta muốn giết ngươi!

- Rầm rầm rầm!

Lần này, không chỉ có Thần Kiếm Môn, Bá Vương tông, Ngự Thiên Cung, mà ngay cả cường giả ngũ đại thế gia cũng đồng thời vọt tới đài chiến đấu.

Nhìn từng đạo nguyên khí vô cùng cường đại ập đến, ánh mắt Thượng Quan Tuyệt Hổ run lên!

- Gào thét cái bà nội nó, Thượng Quan Tuyệt Hổ ngươi là một lão già không biết tốt xấu?

Viêm Diệt Thiên quát lớn với Thượng Quan Tuyệt Hổ!

Trong lúc giật mình, Thượng Quan Tuyệt Hổ khẽ nhếch miệng, Điện Tôn Lôi Viêm thánh điện tức giận, giống như Hỏa Thần tức giận, trong nháy mắt không khí trên sân rộng biến thành khô nóng khó nhịn, trong nháy mắt hơi nước bốc hơi hầu như không còn.

Trong lúc mơ hồ, Nguyên Vực cảnh nhất trọng Thượng Quan Tuyệt Hổ giật mình một cái, còn chưa quay đầu, đã có một tiếng quát vang lên.

- Thượng Quan Tuyệt Hổ, ngươi bao che cho con trai cũng có mức độ thôi! Hắn suýt chút nữa hủy Thiên Phong Bài Vị Chiến, diệt Phục Yêu Môn, vậy mà ngươi cứ để cho con trai ngươi tới tham gia Thiên Phong Bài Vị Chiến so tài sao!

Ánh mắt Độc Cô Thành sắc bén như đao, mỗi câu mỗi chữ tựa như kiếm khí bén nhọn, đâm thủng trái tim Thượng Quan Tuyệt Hổ!

Không đợi Thượng Quan Tuyệt Hổ cãi lại, trường bào Dạ Ức cũng run lên, trên khuôn mặt trang nghiêm xuất hiện vẻ tức giận, lực lượng giống như sóng biển bao phủ toàn trường.

- Ngươi không cảm tạ Tô Dật thì thôi lại còn đòi giết, Tô Dật giúp con ngươi bảo vệ tâm mạch, bảo vệ thân thể, nếu không bây giờ thứ ngươi ôm chính là một đoàn không khí!