← Quay lại trang sách

Chương 1890

Đúng vậy, nếu không phải Tô Dật quảng trường này còn có thể giữ được sao?

- Tô Dật thật đúng là lợi hại, ngay cả thế tiến công như vậy của Thượng Quan Thần Trác cũng có thể chính diện đối kháng!

- Thần Hổ môn thật đúng là không biết tốt xấu! Sau này Thần Hổ môn vẫn nên xoá tên khỏi thế lực đỉnh cấp đi!

Thần Đế Trail

Một ít người xem náo nhiệt sợ sự tình không lớn, cũng trực tiếp hướng về phía Thượng Quan Tuyệt Hổ chỉ trỏ, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thị cùng cười nhạt.

Tiếng bàn luận ầm ĩ, sắc mặt chúng nhân Thần Hổ môn khuôn cũng âm trầm đến mức tận cùng, thiếu chủ tham gia Thiên Phong Bài Vị Chiến liên tục chịu hai lần trọng thương, đều do độc thủ của Tô Dật!

Chuyện này có thể không khiến người ta tức giận sao!

Ngũ quan Thượng Quan Tuyệt Hổ nhăn nhó, đau thấu tim gan, nhìn Thượng Quan Thần Trác khẽ nhúc nhích ngón tay.

- Phần phật!

Thượng Quan Tuyệt Hổ cúi người xuống, thống khổ gào thét:

- Cha đây, Thần Trác muốn nói cái gì, cha nghe!

Đôi mắt Thượng Quan Thần Trác hơi hé mở, sau khi bị trọng thương hắn không thể nhìn thấy gì, miệng không thể nói, trong miệng chứa đầy huyết dịch, chỉ có thể cố gắng hết sức phát ra âm thanh.

- Là hắn! Là hắn!

Hai tiếng nói liên tục làm cho chân mày Thượng Quan Tuyệt Hổ nhíu lại, thấp giọng quát:

- Là ai! Ngươi nói cho cha!

- Quỷ... Độc!

- Phụt!

Lại là một ngụm máu phun ra, tất cả đều phun lên quần áo Thượng Quan Tuyệt Hổ, không kịp suy nghĩ, Thượng Quan Tuyệt Hổ liền nhét một viên địa phẩm đan dược vào trong miệng Thượng Quan Thần Trác.

Hai tay đỡ Thượng Quan Thần Trác lên, vác ở trên vai, ánh mắt như điện, mùi máu tanh nhanh chóng tràn ra, Thượng Quan Tuyệt Hổ hung tợn nhìn chung quanh, cuối cùng đưa nhìn chăm chú vào Tô Dật.

- Tô Dật, đừng để cho lão phu nhìn thấy! Nếu không thì ngươi chết không có chỗ chôn!

- Ầm!

Mãnh hổ xuất sơn, trong nháy mắt nguyên khí mênh mông mang theo sóng gió ngập trời, tiếng hổ gầm mãnh liệt vang lên, Thượng Quan Tuyệt Hổ hóa thành một đoàn huyễn ảnh, biến mất ở trong hư không, thời điểm xuất hiện lại, đã ở rất xa phía chân trời!

Ngay sau đó, chúng cường giả Thần Hổ môn hừ lạnh một tiếng, giống như hổ thú tranh phong, nhanh chóng rời khỏi Thiên Phong Bài Vị Chiến!

Vô số ánh mắt từ trên người Thần Hổ môn dời đến chỗ Tô Dật, thiếu niên ở trước mắt dĩ nhiên làm cho Thần Hổ môn trực tiếp rời khỏi Thiên Phong Bài Vị Chiến!

Hai lần đánh trọng thương Thượng Quan Thần Trác, lúc này càng đánh thành phế nhân, tu vi cùng thủ đoạn như thế thật sự là của một thiếu niên mười chín tuổi hay sao!

- Hô!

Một cỗ hàn ý trào lên sau lưng, từng ánh mắt run sợ không ngừng đánh giá Tô Dật.

Khí tức ba động, Tô Dật âm thầm thu liễm nguyên khí, bên trong đôi mắt đen nhánh tản mát ra hào quang khiếp người, chỉ nghe thanh âm tràn ngập uy nghiêm của Long Quảng quanh quẩn khoảng không.

- Trận thứ hai kết thúc, Phục Yêu Môn nhanh chóng thống kê người vào Bách Anh cung!

Trong nháy mắt, mọi người phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện Tô Dật đã giành được vị trí đệ nhất trận thứ hai!

Vô luận là có cái danh đệ nhất hay không, dựa theo quy định lúc trước của Long Quảng, Tô Dật cũng đã lọt vào danh sách năm người tiến nhập Thiên Phong Thập Ngọc Lâu!

- Quá tốt! Tô Dật, ta biết, ngươi nhất định có thể mà!

Liễu Nhược Hi hô nhỏ một tiếng, khóe mắt ẩn tình, tràn đầy kiêu ngạo cùng tự hào, như có như không mà nhìn nam tử bên người, không biết từ lúc nào, nam tử này đã trở thành tồn tại mạnh đến mức chính mình phải ngưỡng vọng!

Tô Dật mỉm cười, vén máu tóc đen của Liễu Nhược Hi lên, trong con ngươi ẩn giấu một tia nhu tình, mềm giọng nói.

- Để cho ngươi phải lo lắng rồi!

Công khai ngươi ngươi ta ta, làm cho cường giả toàn trường vừa khiếp sợ, vừa có thêm mấy phần hiếu kỳ đối với thiếu niên thần bí này.

Cũng trong lúc đó, Thánh Tôn trong lòng chấn động, cách nghĩ để cho Liễu Nhược Hi trở về cũng bị thay thế, không ngờ Thánh Sơn lỡ mất dịp tốt với thiếu niên như vậy!

Là phúc hay là họa, sợ rằng từ trên người Thần Hổ môn có thể thấy được!

Thần Hổ môn và Thánh Sơn ở trong thế lực đỉnh cấp sàn sàn như nhau, bước tiếp theo Tô Dật sẽ chọn mục tiêu là người nào?

Không cần nói cũng biết, yết hầu nhóm thánh tử thánh nữ của Thánh Sơn không khỏi cuồn cuộn, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi và khủng hoảng đối với Tô Dật.

Lúc Tô Dật nhìn tới, Tần Mộng Y, Dạ Vũ Ngân, Thường Mộng Cách vẫn trọng thương chưa lành, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, vô ý thức lùi về sau mấy bước, lúng túng lảo đảo!

Lúc này, cho dù là người nóng tính như Thánh Hỏa trưởng lão, cũng lựa chọn im lặng, Thượng Quan Tuyệt Hổ đều không chiếm được chỗ tốt!

Huống chi sau lưng Tô Dật còn có ngũ đại thế gia làm chỗ dựa, sắc mặt Thánh Hỏa xấu xí, cắn chặt hàm răng, vẫn không dám phát tác như cũ!

Úy Trì Trường Phong đứng chung một chỗ với Bá Hải Tam Thông, sắc mặt cũng âm trầm như nước, ánh mắt lạn lẽo không dám chính diện giao phong cùng Tô Dật.

Toàn bộ ánh sáng Thiên Phong Bài Vị Chiến đều ở trên người Tô Dật, trong lòng Úy Trì Trường Phong cũng biết rõ, về sau tên tuổi Tô Dật sẽ truyền khắp sáu lục ba châu nhất hải, muốn hạ thủ đối với Tô Dật, cũng đã là việc khó như lên trời!

Nhìn khuôn mặt ung dung của Tô Dật, sát ý của Úy Trì Trường Phong càng tăng lên!

Lăng không nhìn nhau, Tô Dật hơi sờ mũi, trán hiện ra một đạo lãnh điện, uy áp phô thiên cái địa phóng lên người Úy Trì Trường Phong.

Bỗng dưng, đồng tử Úy Trì Trường Phong co lại, nhanh chóng vận chuyển khí tức Thánh Vương, mới áp chế lại được cảm giác thở hổn hển, tinh quang trong đôi mắt dài hẹp trở nên ảm đạm.

Không đợi tuyên bố kết quả, đã có vô số cường giả cùng tông chủ tới chúc mừng Bá Vương tông, Ngự Thiên Cung và Thần Kiếm Môn!

Một cái thế lực nhị lưu ở Trung Châu, đột nhiên tỏa ra hào quang rực rỡ trong Thiên Phong Bài Vị Chiến, cả người Tư Đồ Lưu Vân kích động đến mức con mắt đỏ bừng, hoàn lễ tới mức cánh tay cương thẳng, khóe miệng cười đến sau gáy!

- Thần Kiếm Môn lại sắp quật khởi!

Vẻ phấn khởi trong mắt Tư Đồ Lưu Vân thật lâu không tán đi, nghĩ tới chuyện lúc trước chính mình coi tên Vân Lăng Phong súc sinh kia là tương lai Thần Kiếm Môn, lại hận không thể tát mấy cái vào mồm mình!

Tư Đồ Lưu Vân gạt sóng người chật chội ra, đi tới trước mặt Tô Dật, lúc này nhìn thấy đến Tô Dật, trong lòng cũng hơi bất an.

- Tô Dật, ta...

Thân ảnh thấp bé của Tô Cuồng Ca thuận thế đứng bên người Tô Dật, bàn tay gầy guộc vỗ nhè nhẹ vào bả vai một cái Tô Dật.

- Dật nhi, chuyện Tư Đồ, ngươi tự quyết định đi!

Trong nháy mắt sát ý của Tô Dật trở nên nồng nặc, nhớ tới lúc đầu chính mình sinh tử chưa biết, lại coi Vân Lăng Phong là đệ nhất nhân, cái này ở trong mắt Tô Dật chính là phản bội!

Khóe miệng hiện ra một nụ cười mỉm, một lát sau, Tô Dật mới mở miệng nhẹ nhàng nói.

- Ta muốn Thần Kiếm Môn quật khỏi, là bởi vì ta được truyền thừa của lão tổ! Từ này về sau, Tư Đồ môn chủ cũng không nên làm chuyện ngu xuẩn nữa! Cho dù ngươi là phụ thân Mục Dương!

Trong lòng Tư Đồ Lưu Vân nhất thời đánh thịch một cái, khí chất thiếu niên ở trước mắt vẫn như năm đó, hôm nay chính mình ở trước mặt, đều có thể cảm giác tâm hồn chấn động, bất cứ lúc nào bất cứ ở nơi đâu đều có xung động phủ phục, tức thì ứng tiếng thở dài nói.

- Đúng! Tô Dật ngươi không nhắc tới hiềm khích lúc trước, cũng đều là công lao của Mục Dương và Tô trưởng lão! Chuyện này là do ta sai!

- Hô!

Đoàn người xung quanh ầm ỹ không ngớt, khắp nơi đều là tiếng chúc mừng, đột nhiên Tô Dật nhìn Tư Đồ Lưu Vân nói.

- Thần Kiếm Môn có chỗ dựa như thế, vốn không cần dựa vào ta!