Chương 1892
Quân Hạo Thiên có thể thu được chiến tích năm vị trí đầu, đã là chiến tích tốt nhất từ ngày Ngự Thiên Cung thành lập tới nay.
Mà tất cả những điều này, nếu như không có Tô Dật liều mạng cứu giúp, khẳng định Quân Hạo Thiên không sáng tạo được kỳ tích như thế!
Có thể nói, Quân Hạo Thiên bái nhập môn hạ thái thượng trưởng lão Ngự Thiên Cung, vì Ngự Thiên Cung sáng tạo ra huy hoàng, đều là công lao của Tô Dật!
Thần Đế Trailer
- Tô Dật thật là có mắt nhìn sáng suốt!
Long Phá Sơn tấm tắc khen ngợi, trong lòng đã bội phục sát đất đối với thiếu niên không đến hai mươi tuổi này!
Tô Dật tựa như một điều bí ẩn, luôn có thể tuyệt lộ trùng sinh, toàn thân trên dưới đếm không hết bí mật!
- Còn không phải là ánh mắt ta tốt sao!
Khóe mắt Cổ Nhạc giật một cái, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tang thương tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
- Ha ha ha! Ngươi còn tranh công sao!
Long Phá Sơn khẽ gắt một câu, ánh mắt nhìn Tô Dật vẫn run rẩy như trước, thật lâu không thể rời đi!
Hơn hai mươi cường giả tông môn đều kích động không thôi, mỗi bên tự dặn dò đệ tử thay mặt chính mình tiến nhập Bách Anh Thần Tử, vào Bách Anh cung phải như thế nào, sau đó tùy thời đưa mắt hướng về phía Tô Dật.
Rất rõ ràng, Tô Dật đã trở thành nhân vật không thể xóa nhòa trong lòng mọi người, trận Thiên Phong Bài Vị Chiến này đã là sân nhà của Bá Vương tông Hỗn Loạn Vực!
- Hắn thật sự làm được!
Vị trí Hỗn Loạn Vực, Huyết Dương tông cùng Thương Vân điện đứng sóng vai, đám người Huyết Dương tông mặt như màu đất, hận không thể tìm một cái khe trực tiếp chui vào, sợ Tô Dật chú ý tới mình, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Sư Tố Tố vừa mới thụ thương chưa lành tràn đầy vẻ khiếp sợ, Tạ Vô Hư cũng cảm thán không thôi.
Bàn tay gầy guộc của Tạ Vô Hư vỗ vào bả vai Sư Tố Tố, nhẹ nhàng quay đầu, trên khuôn mặt thanh lệ mang theo vẻ cô đơn!
Sư Tố Tố biết, Hỗn Loạn Vực không phải là thiên địa của Tô Dật, thiếu niên cướp đi Huyết Ma Sát Thần Kiếm lúc trước của mình đã đi tới đỉnh Thiên Man đại lục!
Chính mình và thế giới của Tô Dật càng lúc càng xa, từ lâu chút tình cảm bên trong Cửu Tinh Cốc đã hóa thành bọt nước tiêu tán.
- Hắn là một con nghịch thiên long! cuối cùng Hỗn Loạn Vực không phải là mục đích của hắn!
Tạ Vô Hư than thở.
Qua một hồi lâu, sự ồn ào náo động xung quang không hề nhiễm đến Sư Tố Tố một chút nào, ngược lại càng làm cho mặt mũi Sư Tố Tố tái nhợt, trên mặt nhiều ra nỗi buồn vô cớ.
- Hắn tốt là được! Ta hy vọng có một ngày thấy hắn trở thành chúa tể mảnh đại lục này!
Đổi thành trước đây, nhất định Sư Tố Tố sẽ cảm giác mình bị điên!
Trời cao đất rộng, cường giả vô số, Sư Tố Tố chưa từng cảm thấy ai có thể xứng đáng với từ chúa tể.
Cho dù mạnh mẽ như ngũ đại thế gia, cũng chưa từng có người nào gánh được từ này!
Nhưng tất cả đặt ở trên người Tô Dật lại rất thích hợp!
Thiếu niên kiệt ngạo trước mắt, vốn nên ngồi ở vị trí chí tôn, nhìn thiên địa bằng nửa con mắt, khí phách trấn áp tứ phương đăng lâm tuyệt đỉnh!
(đăng lâm tuyệt đỉnh: đi lên đỉnh phong)
Sư Tố Tố cười khổ một tiếng, làn váy tung bay thật cao, bàn tay như tuyết ngọc nhẹ nhàng vuốt lên khuôn mặt, lúc mở mắt ra đã khôi phục lại vẻ nội liễm cùng đạm mạc trong dĩ vãng.
- Sư tôn, con muốn trở về hảo hảo tu luyện!
Tạ Vô Hư hơi sững sờ, lập tức cười khan một tiếng, ôn nhu nói:
- Được! Thương Vân điện cũng có thể yên lặng một đoạn thời gian, sau này Hỗn Loạn Vực sẽ rất náo nhiệt!
Bên trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười mỉm, nhìn từng đạo ánh mắt nóng bỏng rơi vào trên người Tô Dật, Tạ Vô Hư hít sâu một hơi.
- Đi, chúng ta trở về! Trở về nhà thôi!
Thương Vân điện có thể đi tới đợt thứ hai Thiên Phong Bài Vị Chiến, Sư Tố Tố có thể thu được thành tích như vậy, đã là không tầm thường, tâm Tạ Vô Hư sớm đã thoả mãn!
Hiện tại điều duy nhất cần chữa trị là lửa tình vừa mới dấy lên của Sư Tố Tố đã lại tắt!
Đối với người tu võ, tình cảm là tối kỵ.
Sư Tố Tố lưu luyến nhìn lại Tô Dật, điểm nhẹ mắt cá chân, lặng yên xoay người, hóa thành một ánh hào quang rời đi.
Mà lúc này, ở một bên khác, tâm lý Tô Dật lại không có vẻ hưng phấn, bên trong tâm hải xuất hiện từng cơn sóng.
Tô Dật nhanh chóng đi tới bên người Đoan Mộc Tiểu Mạn, khẽ cười nói:
- Cuối cùng trận thứ hai cũng kết thúc!
Liễu Nhược Hi nhìn Tô Dật và Đoan Mộc Tiểu Mạn, cười khẽ, nhẹ nhàng rời đi, trở lại bên trong trận doanh của Thánh Sơn.
Lúc này Thánh Sơn cũng thu được thành tích tốt nhất từ trước tới nay, Tuyết Hồng Lâu và Úy Trì Trường Phong đồng thời tiến vào năm vị trí đầu, đầy là chiến tích trước đó chưa từng có!
- Bọn họ đều vào!
Thánh Tôn ôn hòa nói.
Liễu Nhược Hi bừng tỉnh ngẩng đầu lên, rồi lại nhanh chóng rủ đầu xuống, lặng lẽ thở dài một hơi.
- Còn trận thứ ba nữa!
Xếp hạng cuối cùng trận thứ ba có ý nghĩa như thế nào, không cần nói cũng biết, tự dưng tâm Liễu Nhược Hi bị đâm một cái, mắt liếc nhìn về phía Tô Dật, lại nhanh chóng trở về.
- Những chuyện ta hứa với ngươi nhất định đều làm được!
Ánh mắt Tô Dật ngưng trọng, vừa mới đoàn tụ cùng Tô Cuồng Ca, nên Tô Dật còn chưa kịp bẩm báo chuyện tình Đoan Mộc Kình Thiên.
Đoan Mộc Tiểu Mạn nhẹ nhàng run một cái, bên trên lông mi có quang mang linh động tràn ra.
Không ngờ nàng cười tươi với Tô Dật, khuôn mặt lãnh diễm đến mức tận cùng mang theo một phần tuyệt thế, càng tăng thêm vài phần xinh đẹp.
- Tìm được Kình Thiên, nhưng ngươi cũng phải trở về!
Đôi môi đỏ mọng của Đoan Mộc Tiểu Mạn hơi mấp máy, cực giống đóa hoa yêu kiều diễm thướt tha!
Phong cảnh tuyệt đẹp như vậy, nhất thời làm cho thời gian đọng lại, vô số ánh mắt nóng bỏng lượn quanh người Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Không gian thiêu đốt, bầu không khí yêu mị, vô số võ giả nghẹn họng nhìn trân trối, thế gian này lại có nữ tử siêu phàm tuyệt tục như này, yểu điệu như trong tranh mà tới.
Tô Dật nhìn thấy cũng có chút si, bỗng nhiên tâm thần nhanh chóng quay lại, gật đầu nói:
- Ừm, ta sẽ trở về... Cưới.
Tô Dật không có nói ra lời kế tiếp, Tô Dật muốn ở trước mặt người trong thiên hạ cho ngự thiên thần nữ một câu trả lời thuyết phục.
Ánh mắt đổ vào khoảng không, hai người cứ đứng như vậy, trong nháy mắt người bên cạnh biến thành dư thừa, Tô Dật có thể cảm giác được cảm giác chờ đợi cùng khát vọng nóng bỏng trong lòng Đoan Mộc Tiểu Mạn.
Thẳng đến khi thanh âm của Xích Mặc Phong lại vang tận mây xanh một lần nữa, hắn gấp giọng quát lên.
- Thiên phong có biến, nguyên nhân do thời gian Thập Ngọc lâu xuất hiện đã biến hóa, xin tất cả mọi người nhanh chóng tiến nhập Bách Anh cung!
- Ào ào ào!
Trên mặt nhóm Bách Anh Thần Tử lập tức hiện ra vẻ kiêu ngạo vô cùng, một trăm danh ngạch này liền đại biểu cho lực lượng mạnh nhất Thiên Man đại lục, lúc này đều chờ xuất phát, chờ đợi hiệu lệnh tiến nhập Bách Anh cung!
Nghe vậy, Bá Hải Tam Thông là người thứ nhất đứng ra, ánh mắt sắc bén như điện, đứng chắp tay, khí tức phun trào, nói.
- Mặc Phong trưởng lão, năm người chúng ta có phải là nhân tuyển cuối cùng tiến nhập Thập Ngọc lâu?
Mặt Bá Hải Tam Thông mang theo vẻ chờ mong, giống như còn muốn ứng cử chỗ trống trong năm người.
Bên trong năm người, hai người là đệ tử Thánh Sơn, hai người là đệ tử Ngự Thiên Cung, chỉ có một mình mình là Thiên Long tông.
Lại thêm con cháu thế gia, coi như phần thắng của mình khi tiến nhập Thập Ngọc lâu không lớn.
Xích Mặc Phong gật đầu, đối với Thiên Long tông vẫn rất có kiêng kỵ, chân mày hơi nhíu lại, kiên nhẫn giải đáp.
- Đây là tự nhiên, quy củ tuyệt đối không thể thay đổi, chỉ là trước khi Thập Ngọc lâu mở ra, đã sớm quyết định năm ngày sau bắt đầu trận thí luyện thứ ba, nhưng ngày mai sẽ bắt đầu!
Lời còn chưa dứt, thanh âm Xích Mặc Phong vang lên lần thứ hai, trong con ngươi hoàng hôn lóe ra một tia tinh quang.
- Tiến nhập Bách Anh cung, tiếp thu chỗ tốt của thế gia là lệ cũ, hiện tại chỉ có một ngày, Long Thần đại nhân đặc biệt hạ lệnh.
Vô số ánh mắt mở lớn, rất sợ bỏ qua bất kỳ một cái tin tức nào, Xích Mặc Phong hắng giọng quát lên.
- Mọi người lập tức tiến nhập Bách Anh cung, tiếp thu phần thưởng, tốp năm các ngươi càng không tiếc tất cả thời gian và tài nguyên, tìm được cơ duyên! Đừng bỏ lỡ thời cơ!
Thời gian cấp bách, từng gương mặt trẻ tuổi hiện ra vẻ nóng nảy, ánh mắt mang theo hỏa mang, hy vọng nhanh khai mở Bách Anh cung.