Chương 1893
Ông!
Bên trên Thiên Phong ngọc bích huyền ảo, phù văn sắp xếp thành tên người lần thứ hai biến thành văn lộ.
Một cái mắt hổ mở to nhìn vô cùng khiếp người, bên trong không ngừng tản ra khí tức khủng bố.
Thần Đế Trailer
Bên trong con mắt khổng lồ có hắc động xoay tròn, vết nứt không gian mang theo tiếng điện minh làm cho vô số người chấn động.
- Thuận tay là có thể tạo ra một vết nứt không gian cho trăm người đi qua, quả nhiên chỉ có thế gia mới có thể làm được!
Cổ Nhạc lộ ra vẻ thán phục, ánh mắt khẩn trương giống như tuyển thủ muốn đi vào.
Chòm râu hoa râm không ngừng run run, ngay cả Long Phá Sơn cũng ngậm miệng, vẻ mặt trang nghiêm.
Bách Anh cung là nơi chỉ dành cho một trăm thiên kiêu chi tử Thiên Man đại lục mới có thể đi vào, sau khi đi vào tiếp thu phần thưởng của thế gia, trở lại Thiên Man đại lục.
Nhất định tông môn có thể đi tới một bước dài, năm đó Cửu Tinh Cốc, cũng bởi vì có thiên tài tiến nhập, mới có thể nhanh chóng đứng vững gót chân ở Hỗn Loạn Vực!
- Lúc này, lại không biết có bao nhiêu lực lượng tông môn mới xuất hiện! Mỗi một lần Thiên Phong Bài Vị Chiến chính là một lần thay đổi!
Ánh mắt Tư Đồ Lưu Vân sáng quắc, nhìn về phía Mộ Dao ở bên cạnh nói, nhưng lúc này Mộ Dao lại hướng ánh mắt vào trên người Tô Dật.
Từ trong ánh mắt lo lắng của mọi người, Tô Dật âm thầm thôi động nguyên khí, truyền âm cho Mộ Dao, giống như đang nói chuyện gì đó rất khẩn cấp.
Tô Dật biết, vừa rồi mình để lộ long văn và Kim Bằng của Mộ Dao, đã tạo thành tín hiệu nguy hiểm cho Long gia nhất mạch!
Long Quảng vội vã cho tất cả mọi người tiến nhập Bách Anh cung như thế, nếu thật sự chỉ là bởi vì Thập Ngọc lâu xuất hiện thì cũng thôi đi.
Chỉ sợ là hắn có tâm cơ khác, đối với Long Quảng và Long Thương, Tô Dật có một loại cảm giác mơ hồ nhìn không ra, bên trong bao phủ nguy hiểm.
- Mộ Dao, lát nữa tiến nhập Bách Anh cung, đi cùng ta!
Trong con ngươi lóe lên mấy tia ba động, hai mắt theo sát bước chân Tô Dật, Mộ Dao cái hiểu cái không gật đầu.
- Có chuyện gì sắp phát sinh sao?
Âm thanh trong trẻo lạnh lùng của Mộ Dao vang lên, bên trong sự lãnh diễm lại mang theo vài phần nghi hoặc.
Tô Dật hơi hơi gật đầu, không giải thích với Mộ Dao, chỉ thấp giọng trả lời một câu.
- Không có đơn giản như vậy! an nguy của Kim Bằng nhất tộc đều ở trên người ngươi!
Trong nháy mắt hai con ngươi dại ra, chuyện trên người Mộ Dao có truyền thừa của Kim Bằng, đã không phải là bí mật gì bên trong Thần Kiếm Môn.
Bây giờ bị Tô Dật nhắc tới, Mộ Dao không thể coi thường, ánh mắt liếc nhìn Long gia, trong lòng bỗng nhiên chấn động.
Mình xuất thân từ trong thế lực nhị lưu Thần Kiếm Môn Trung Châu, lại giành được ánh mắt lớn như vậy, giống như một hạt cát đâm vào mắt người khác.
Mộ Dao nhanh chóng gật đầu, sau đó cùng với Tô Dật chậm rãi đi tới Thiên Phong ngọc bích.
Ánh mắt vẫn luôn dừng lại ở trên Thiên Phong ngọc bích hào quang rực rỡ, trong nháy mắt không gian xung quanh đọng lại, khí tức kinh khủng theo yêu khí hừng hực thoát ra, làm cho cả không gian như có thêm một tấm khăn che mặt bí ẩn.
- Ta đi trước! Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta!
Khóe miệng Tô Dật hiện lên một nụ cười tà, hướng về phía Đoan Mộc Tiểu Mạn như gió xuân.
Trên khuôn mặt lạnh như băng của Đoan Mộc Tiểu Mạn xuất hiện ý cười, khóe miệng hơi cong lên, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt đẹp tràn đầy nhu tình nói:
- Nhớ về, nếu không thì chân trời góc biển ngươi cũng không chạy thoát!
Nếu những lời này đặt ở trên người những người khác, bị ngự thiên thần nữ đuổi tới chân trời góc biển chính là chuyện sợ mất mật.
Thế nhưng Tô Dật nghe được, lại có một cảm giác đặc biệt, trong lòng còn có tình cảm ấm áp nói không ra lời, nhẹ nhàng gật đầu.
Tiếp theo, Tô Dật lại hướng về vị trí Thánh Sơn, Úy Trì Trường Phong và Tuyết Hồng Lâu cũng đã hướng đến chỗ Thiên Phong ngọc bích đi tới, chỉ còn lại Thánh Tôn và Liễu Nhược Hi, Tô Dật lập tức bước về phía trước hai bước.
Lông mày Liễu Nhược Hi nhíu chặt, ngũ quan tinh xảo như ngọc, khóe mắt hơi hơi ướt át, nhưng vẫn tỏa ra vẻ tươi cười sáng chói, thanh cao nhã nhặn, mắt đẹp lấp lánh.
- Nha đầu ngươi khóc cái gì! đi tiếp thu phần thưởng đi!
Liễu Nhược Hi có Thánh Tôn ở bên cạnh, nhanh chóng phất động góc áo, con ngươi nhanh chóng chuyển động, dùng thanh âm cực thấp nói ra:
- Trong lòng ta vẫn luôn rối tung, ngươi giành được đệ nhất, ta còn chưa sẵn sàng!
Thân ảnh Tô Dật như điện, tốc độ cực kỳ nhanh làm cho Thánh Tôn và Thánh Hỏa đồng thời cả kinh, Liễu Nhược Hi đã thành thói quen, sắc mặt không thay đổi.
Bàn tay thon dài vuốt ve gương mặt mềm mại của Liễu Nhược Hi, khuôn mặt nõn nà hiện lên một chút đỏ ửng, Tô Dật dùng ánh mắt thân thiết nói.
- Đâu chỉ là danh hiệu đệ nhất trận thứ hai, coi như là đệ nhất Thiên Phong Bài Vị Chiến, ta cũng có thể lấy được! Ngươi phải có lòng tin đối với tướng công của ngươi!
Lời nói ve vãn làm cho sắc mặt tất cả đệ tử Thánh Sơn ngưng trọng, vẻ mặt lạnh lẽo, Thánh Hỏa càng nổi lên lửa giận, thanh âm giống như hồng chung nhanh chóng oanh tạc mà ra.
- Tô Dật! Ngươi không muốn vào Bách Anh cung sao!
Thái độ khác thường, cau mi một cái, trong nháy mắt hàn ý lạnh lẽo đến xương chảy ra, tinh quang như đuốc, Tô Dật nhẹ nhàng nói.
- Lão quỷ! Món nợ của ngươi ta tự nhiên sẽ tính với ngươi! Sau khi Thiên Phong Vị Bài Chiến kết thúc, ta sẽ lên Thánh Sơn! đường đường chính chính đón lão bà Nhược Hi của ta trở về! Còn đám chó mèo các ngươi, muốn ở lại Thánh Sơn, ta cũng không ngại! Nếu như quấy rối, toàn bộ cút xuống núi cho ta!
Liễu Nhược Hi giật mình đứng ở một bên, thân thể mềm mại khẽ run, Tô Dật luôn mồm muốn kết hôn với chính mình, khiến nàng vừa mừng vừa sợ.
Gương mặt mắc cỡ đỏ bừng không gì sánh được, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn Thánh Tôn.
- Tô Dật, nếu ngươi có can đảm tới Thánh Sơn, ta sẽ nói một chút với ngươi về hôn sự của Nhược Hi!
Thánh Tôn đứng trước mặt Thánh Hỏa, trên khuôn mặt đầy phấn trang điểm có đôi mắt đẹp nhìn quanh, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Trải qua Thánh Tôn chỉ điểm, sát ý quanh thân Tô Dật càng tăng lên, giống như một con Man Ngưu bao che cho con, trong nháy mắt thân thể không tính là rộng rãi đứng thẳng lên.
Linh hồn uy áp trùng trùng điệp điệp, trong nháy mắt trải ra thiên địa, Tô Dật nắm thật chặt song quyền, lạnh giọng nói:
- Ngươi là sư tôn Nhược Hi, ta nhịn ngươi lần đầu! Cũng là một lần cuối cùng!
Vừa dứt lời, Tô Dật gặp thần sát thần gặp phật giết phật, ôm Liễu Nhược Hi vào trong lòng, nhàn nhạt nói.
- Bất kể là Tuyết Hồng Lâu hay là Úy Trì Trường Phong, cũng không xứng! Nếu như ngươi dám đưa nữ nhân của ta đi, ta tất đồ Thánh Sơn!
Thanh âm tràn đầy hàn ý bắn ra, ngôn ngữ nhàn nhạt từ trong miệng Tô Dật nói ra, lại làm cho người ta có cảm giác sát thần lâm thế.
Uy áp Nguyên Hoàng kỳ tứ trọng vẫn bị đè nén như trước, Thánh Tôn cùng Thánh Hỏa đồng thời biến sắc, mắt lộ ra ý kiêng kỵ.
Uy áp của thiếu niên ở trước mắt rất mạnh, thật giống như một vị chí tôn cường giả trong thiên địa, khí tức xa vời lại giống như ở trước mặt, cuồn cuộn như thủy triều hướng về phía Nguyên Vực cảnh Thánh Tôn cùng Thánh Hỏa áp đi!
- Ngươi!
Trong nháy mắt dáng vẻ cao ngạo của Thánh Hỏa thấp đi không ít, ngón tay khô héo chỉ vào khoảng không.
Người Thánh Sơn mở mắt trừng trừng nhìn Tô Dật hôn một cái thâm tình trán Liễu Nhược Hi, tất cả vũ giả thanh niên bị đào thải ở đây không khỏi lộ ra vẻ chấn động cùng ngạc nhiên!