← Quay lại trang sách

Chương 1903

Qua một lát, Tô Dật mới ngước mắt lên. Mình bị xác định là tạp dịch cũng có thể đi tới ngày hôm nay.

Bây giờ Tô Dật căn bản không tin thế gian còn có chuyện gì không thể xảy ra.

- Cơ thể Thiên Tuyết cũng có thể hồi phục, thân hình lại không có cách nào à? Nực cười! Ta muốn là hồi phục! Hồi phục từ đầu đến chân!

Tô Dật một lòng muốn giải án oan cho Tô Cuồng Ca, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn!

Hắn cười lạnh và rũ áo choàng, trong đôi mắt lập tức hiện ra sự tự tin và kiên định. Thân pháp vừa thi triển ra, hắn hóa thành một đám lửa ngập trời rời khỏi Nhị Thập Nhất Cung.

Khi lướt những mảnh kiếm vỡ trên mặt đất, trong lòng Tô Dật và Xích Phi Hồng đồng thời run lên, gương mặt vặn vẹo.

Xích Phi Hồng đã sớm đau lòng chẳng khác nào nhỏ máu, tốt xấu gì tất cả năng lượng của Lưu Ảnh Thạch đã được rót vào cho Tô Dật, làm cho hắn đột nhiên tăng mạnh đến Nguyên Hoàng cảnh thất trọng, bản thân vẫn thấy đau lòng!

Sau khi nặng nề than một tiếng, hóa giải sự đáng tiếc trong lòng, Tô Dật nhẹ nhàng lao đi mà không quay đầu lại, mang theo tiếng xé gió.

Chỉ là Tô Dật không biết, kiếm ý Thiên Phong mà mình vừa nhận được từ chỗ của Tô Cuồng Ca đã xảy ra biến hóa ở trong đầu, chậm rãi theo huyết khí biến mất ở trong Thiên Nguyên Yêu Hồn.

Ngoài Nhị Thập Nhất Cung đã có rất nhiều người đứng chờ đón người. Sau khi Mộ Dao từ Nhị Thập Nhị Cung đi ra, thì đứng thẳng tắp, chờ đợi Tô Dật còn chưa trở về.

- Đó không phải là thiếu nữ mà Tô Dật dẫn đến Thần Kiếm Môn sao?

- Đó cũng là một nhân vật mạnh mẽ a! Ngày hôm qua nguyên khí của nàng biến hóa không tầm thường đâu!

- Sợ cái gì, bây giờ chúng ta có truyền thừa của Nhị Thập Nhất Cung, chẳng lẽ còn phải sợ một thiếu nữ Nguyên Hoàng cảnh nhất trọng à?

- Không đúng! Nguyên Hoàng cảnh nhất trọng?

Một ít võ giả đứng ở phía xa quan sát Mộ Dao với eo nhỏ da trắng, hai mắt xanh thẳm. Đôi mắt bọn họ đều nóng rực.

Sau khi Mộ Dao được món quà tặng của Nhị Thập Nhị Cung cũng đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Nàng vốn là Nguyên Hư cảnh cửu trọng đã nhanh chóng tăng lên, đạt đến Nguyên Hoàng cảnh nhất trọng.

Gương mặt lạnh lùng lại bước vào Thần Kiếm Môn – thế lực nhất lưu ít ỏi vốn đã đáng chú ý, cộng thêm gương mặt tuyệt đẹp và khí chất trong trẻo lạnh lùng, càng làm cho những võ giả trẻ tuổi tâm cao khí ngạo cũng phải liếc mắt nhìn.

- Nàng chính là thiếu nữ được Tô Dật dẫn vào sao?

Một thiếu niên với xương gò má hơi cao, trên gương mặt lộ vẻ không đứng đắn hô to với Mộ Dao.

Hai thiếu niên đều là tu vi Nguyên Hoàng cảnh nhị trọng đi theo phía sau hắn nhếch mép cười, có vẻ đặc biệt có hứng thú với Mộ Dao.

Từ trang phục lại thấy được, bọn họ không giống với đệ tử của mười thế lực lớn đỉnh cấp.

Mộ Dao nhíu lại, hoàn toàn không che giấu vẻ chán ghét và khinh bỉ của mình, cánh tay trắng như ngó sen khoanh trước ngực, lạnh giọng mắng.

- Lăn!

Sắc mặt thanh niên kia chấn động kinh ngạc, sau đó lập tức trấn tĩnh lại, nháy mắt với người phía sau và nói thầm.

- Cô nàng này có lai lịch không tầm thường, lại quan hệ thân thiết với Tô Dật. Bá Hải và Uất Trì bên kia đều muốn! Các ngươi có hiểu ý ta không!

Nam tử nheo mắt hạ giọng nói.

Hai người phía sau đều khẽ gật đầu, lần này nhận được quà tặng Bách Anh khiến bọn họ thu được rất nhiều lợi ích, còn nhiều hơn tài nguyên tu luyện mà thế lực đỉnh cấp, tông môn của mình có thể cho.

Nếu lại có thể có thêm một cơ duyên, nhất định có thể tăng mạnh, thành tựu được sự nghiệp lớn.

- Ta thấy đưa cho Thiên Long tông còn không bằng đưa cho Long gia! Cứ trói nàng lại trước, ba người chúng ta đùa bỡn một lúc rồi mới giao lên cũng không muộn!

Ba người thiếu niên cùng cười, tiếng cười phóng đãng làm cho màng tai người ta thấy ngứa ngáy.

Người dẫn đầu cười, nói:

- Còn rất đanh đá đấy. Nữ nhân của Tô Dật đều thanh cao như vậy sao!

- Lại nói thêm một câu, lập tức chết!

Mắt Mộ Dao nhìn thẳng vào tấm bia đá trước Bách Anh cung, mí mắt chửng thèm nâng lên.

Thấy Mộ Dao lạnh lùng, hai người thiếu niên tự nhiên cảm giác linh hồn run rẩy, có chút nao núng, buồn bực nói:

- Tô Dật sẽ ra ngay bây giờ, bớt gây rắc rối thì hơn!

Người thanh niên dẫn đầu dường như mới lần đầu tiên bị nữ nhân khinh thường như vậy, mình dù gì cũng là thần tử của Bách Anh Thiên Man. Hắn liếc nhìn Bá Hải Tam Thông và Uất Trì Trường Phong đứng bên cạnh.

Khóe miệng hắn lập tức cong lên, trừng mắt nhìn Mộ Dao, tức giận nói:

- Sau khi ra khỏi cung sẽ cho ngươi từ từ cảm nhận!

Hắn vừa quay đầu, ba kiếm khí sắc bén đã bắn thẳng tới trước mặt, cảm giác giống như bị đạn pháo bắn trúng ngực, ba bóng người bay về phía xa và ngã xuống đất chẳng khác nào lá rụng.

- Ầm!

Ba người còn chưa thấy rõ dáng vẻ người tới, đã ngất đi, nếu như tỉnh lại, bọn họ nhất định sẽ hối hận, bởi vì thật vất vả mới đạt tới thần tử Bách Anh, kinh mạch tổn thương lớn, tối thiểu phải dưỡng thương ba năm rưỡi mới có khả năng khỏi hẳn.

- Ngươi đã về!

Mộ Dao xúc động kêu lên. Một chiêu vừa rồi của Tô Dật, cho dù là mình cũng chắc chắn không đỡ nổi!

Uất Trì Trường Phong và Bá Hải Tam Thông đứng bên cạnh cũng kinh ngạc. Hai người dò xét nhìn nhau, dường như đều đang nghi ngờ, tiểu tử Tô Dật này rốt cuộc nhận được chân truyền gì, thực lực hình như lại mạnh hơn nhiều.

- Ta đã từng nói, có rất nhiều người có ý định động vào nàng!

Trong đôi mắt sâu thẳm của Tô Dật lộ vẻ nghiêm trọng.

Nếu Long gia đã bắt đầu có tâm tư muốn động vào Mộ Dao, như vậy đến lúc đó, cho dù phía sau Thần Kiếm Môn có Vạn Đạo Kiếm Minh cũng khó có thể chống lại được.

Mộ Dao cuối cùng ý thức được Kim Bằng của mình đã tạo ra lực mê hoặc võ giả cực lớn, gương mặt cũng lạnh xuống.

Cũng trong lúc đó, Tô Dật và Mộ Dao đều liếc nhìn Bá Hải Tam Thông và Uất Trì Trường Phong.

Trải qua vòng thứ hai, Bá Hải Tam Thông và Uất Trì Trường Phong nhìn thấy ánh mắt Tô Dật thì trong lòng căng thẳng. Nhìn thiếu niên thần bí này, hai người có cảm giác như mình đang đối mặt với một con thú lớn hung dữ sẽ lập tức nhào tới cắn xé vậy.

Tô Dật nhìn hai người tỏ ý cảnh cáo, nói cho bọn họ biết không nên hành động thiếu suy nghĩ, càng không nên có ý đồ với Mộ Dao.

- Ra ngoài rồi hãy nói!

Một khe nứt không gian truyền tống hiện ra phía chân trời, Tô Dật dừng lại, áp lực linh hồn lao nhanh ra. Uất Trì Trường Phong và Bá Hải Tam Thông đều theo bản năng tránh né.

Ngay lập tức, Tô Dật và Mộ Dao vẽ ra một đường cầu vồng, rời đi ngay trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Sau khi đi ra, bên ngoài đã khuya, quy tắc thời gian trong khe nứt không gian hình như được thế gia điều động tốt, không ít một phần, không hơn một phần.

Tô Dật dẫn theo Mộ Dao, trực tiếp trở lại nơi ở của Bá Vương tông trong Phục Yêu môn.

Xích Tinh Báo và Xích Đông Tuyệt vẫn ở Bá Vương tông chờ đợi, vừa thấy Tô Dật trở về, bọn họ liền cung kính tiến lên ân cần thăm hỏi.

Xích Cửu Chân nhìn thấy Tô Dật trở về lại có thái độ chẳng khác nào thấy tông chủ đích thân tới, điều đó cũng làm cho Mộ Dao rất kinh ngạc. Lẽ nào Tô Dật mới là môn chủ của Phục Yêu môn?

Nhất thời, ánh mắt Mộ Dao nhìn về phía Tô Dật càng phức tạp hơn, trong lòng kinh ngạc khó có thể nói hết.

Tô Dật nói chuyện sơ qua với đám người Tây Vô Tình vài câu, biết sáng sớm hôm sau, năm thần tử sẽ cùng thiên tài thế gia bước vào Thập Ngọc Lâu, hắn lại vội vàng để bọn họ rời đi.

Hai chỉ còn lại mình và Mộ Dao, trong đôi mắt Tô Dật mơ hồ có phần lạnh lẽo, sau trong mắt có ánh sáng chớp hiện.

Tô Dật mở miệng, nói với Mộ Dao:

- Đại Bằng Kim Châu rốt cuộc từ đâu đến?