Chương 1904
Khí tức Đại Bằng trên toàn thân Mộ Dao lập tức hiện ra, đôi mắt sáng như sao lặng lẽ chấn động.
Tô Dật xem ra hiểu rất rõ về bí mật trên người Mộ Dao. Nàng khẽ nói:
- Là sư phụ cho ta.
- Sư phụ nàng à?
Tô Dật lập tức nhớ tới sư tôn của Mộ Dao. Đó là một phụ nhân xinh đẹp với vẻ ngoài năm mươi tuổi, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, thân thể tha thướt, quần áo thanh nhã, mái tóc đen nhánh được búi theo kiểu Lưu Vân.
Khi ở Cửu Tinh cốc, hắn cũng từng nghe Tư Đồ Mục Dương nói sư phụ của Mộ Dao là một thái thượng trưởng lão của Thần Kiếm Môn, còn có quan hệ sâu xa với Tô Cuồng Ca.
Mộ Dao chưa từng nói về thân thế của mình, lúc này chỉ có một mình Tô Dật, nàng tìm một cái ghế và ngồi xuống.
Trên gương mặt có chút đau lòng, Mộ Dao chậm rãi nói cho Tô Dật nghe.
Từ nhỏ mình sống trong một sơn cốc ngay sát ngoài rừng rậm Man Yêu ở Trung Châu, là sư phụ Lăng Thiên Nhã dẫn mình quay về Thần Kiếm Môn.
- Rừng rậm Man Yêu?
Tô Dật nhíu mày. Rừng rậm Man Yêu, Hỗn Loạn vực và Thiên Lan Hải Vực được gọi là ba nơi thế ngoại lớn.
Man thành vì ở gần rừng rậm Man Yêu mới được gọi như vậy, không ngờ thân thế của Mộ Dao lại có duyên với rừng rậm Man Yêu.
- Sao Lăng trưởng lão có thể đi rừng rậm Man Yêu chứ?
Tô Dật có chút nghi ngờ.
Từ trước đến nay, rừng rậm Man Yêu là mảnh đất cằn cỗi sỏi đá, ngoại trừ đoàn lính đánh thuê và tổ chức đạo tặc, tán tu, võ giả danh môn bình thường cơ bản sẽ không lựa chọn tới rừng rậm Man Yêu.
Nhất thời, Tô Dật nhớ tới Tô trưởng lão cũng nhặt được mình ở trong Hỗn Loạn vực.
Trong Hỗn Loạn vực mỗi ngày đều có người cận kề với cái chết, mình và Mộ Dao đều có duyên phận được Lăng trưởng lão và Tô trưởng lão mang về.
Mộ Dao lắc đầu, nói cho Tô Dật nghe lời Lăng trưởng lão nói, lúc đó mình ở cuối sơn cốc không nơi nương tựa, xung quanh có rất nhiều Man Yêu Thú nhìn mình như hổ đói rình mồi lại không dám tiến lên.
- Tại sao?
Mộ Dao nghiêng đầu, dường như đang nhắc nhở Tô Dật, trong đôi mắt như tiên nữ vô tình kèm theo chút hoang dã.
- Ngươi còn nhớ Tiểu Mặc không?
Tô Dật khẽ gật đầu, âm thanh yếu ớt lại truyền đến, không hề vênh váo mà trái lại có phần dịu dàng.
- Khi đó Tiểu Mặc cũng chỉ còn bé, lại bọc ra trong lòng! Sư phụ cho rằng ta chắc chắn sẽ chết, lại nhìn thấy Tiểu Mặc quá thân thiết với ta!
Mộ Dao nhớ lại nói:
- Từ khi đó, Lăng trưởng lão lại quyết định dẫn ta vào Thần Kiếm Môn.
- Võ giả bình thường chắc chắn không thể trời sinh thân thiết với Man Yêu Thú được!
Tô Dật khẽ gật đầu, khi ở đại hội Vạn Kiếm, thú triều khủng khiếp cũng là do Mộ Dao phát động, quen thuộc với thú ngữ là điều mà con người tuyệt đối không thể làm được.
Đại khái trong lòng có suy nghĩ, ánh mắt Tô Dật ngầm dao động, thử thăm dò.
- Như vậy Đại Bằng Kim Châu thì sao?
Mộ Dao theo bản năng che ở dưới đan điền bụng, tự dưng có một uy nghiêm tràn ngập cơ thể, nàng nói:
- Ta chỉ nhớ sau khi bái nhập môn hạ của sư phụ, cứ cách một khoảng thời gian, sư tôn sẽ đi ra ngoài một chuyến, Tô trưởng lão đi không được mấy ngày thì sư tôn cũng sẽ rời khỏi Thần Kiếm Môn!
- Là vậy sao?
Tô Dật xoa cằm, ánh mắt trở nên suy ngẫm.
Quan hệ giữa Lăng trưởng lão và Tô trưởng lão có phần không thể nói rõ được, một thiếu niên tiên y, một nữ tử thoát trần, ngược lại rất xứng đôi, đây là khả năng duy nhất mà Tô Dật có thể nghĩ tới.
- Lần nào Tô trưởng lão đến rừng rậm Man Yêu, nhất định là tìm kiếm tung tích của Đoan Mộc Kình Thiên, Lăng trưởng lão lo lắng cho an nguy của Tô Cuồng Ca, chỉ sợ hắn tìm thế gia báo thù, cũng chắc chắn Tô trưởng lão đến đâu thì hắn sẽ đi tới đó!
Lúc này trên gương mặt Mộ Dao không còn cười nữa, lại cho người ta một cảm giác xinh đẹp động lòng người, nàng khẽ nói.
- Sau khi vào Thần Kiếm Môn một năm, sư tôn đột nhiên không ra ngoài nữa, ngược lại đưa Đại Bằng Kim Châu cho ta! Người bảo ta luyện hóa nó, cố gắng tu luyện!
Bóng người uyển chuyển chậm rãi đứng lên, khí tức Kim Bằng nhanh chóng phát ra, nhìn Tô Dật nghiêm giọng hỏi.
- Làm sao ngươi biết được bí mật trên người ta?
Tô Dật xoa cằm, khí tức khiếp người kèm theo sự nặng nề, than thở:
- Ta đã thấy tàn hồn của Đại Bằng Kim Sí! Hắn bảo ta cố gắng bảo vệ! Viên Kim Châu này trân quý dị thường, nàng càng không thể xuất hiện bất cứ chuyện gì được.
Trong đầu hắn nhớ lại lời Đại Bằng Kim Sí nói, đây chính là huyết mạch duy nhất của Đại Bằng Kim Sí còn lại trên đời, Mộ Dao trời sinh có tính thuần lương, tất nhiên không cần lo lắng.
Bàn về huyết mạch, Mộ Dao và mình đều thuộc huyết mạch Phượng Hoàng, Đế Tước và Kim Bằng hình như sớm có liên lụy vậy.
- Bước tiếp theo, ta nên làm thế nào?
Mộ Dao khẽ gật đầu, trong lòng rất tin tưởng lời Tô Dật nói.
Trong cơ thể Tô Dật lập tức tràn ngập ra một hơi lạnh, gương mặt bình tĩnh, khẽ nói:
- Sợ rằng nàng còn chưa luyện hóa Đại Bằng Kim Châu được hai phần!
Mộ Dao thoáng biến sắc, nguyên khí cũng có chút biến hóa.
- Đúng vậy, ta cứ cảm giác mình như bị thứ gì đó ràng buộc.
Linh hồn Tô Dật nhất thời bám lên thân Mộ Dao, cảm giác một năng lượng linh hồn mềm mại ôn hòa di chuyển trên da thịt mình khiến mặt nàng đỏ bừng.
Qua một lát, Tô Dật bắt đầu nhíu mày. Cảm giác của Mộ Dao cũng giống với những gì mình thăm dò được. Năng lượng Kim Bằng bị một loại cấm chế nào đó ràng buộc.
Thông qua thời gian dài và máu thấm vào, nàng cũng chỉ luyện hóa được chưa tới hai phần.
- Nữ hài này không đơn giản! Bản thể huyết mạch của nàng đã đủ cường đại, nếu như lại luyện hóa Kim Bằng, thế gian sẽ khó có kẻ địch nổi.
Thiết Hồn Mạch kinh sợ kêu lên.
Tô Dật nhẹ nhàng thu lại nguyên khí, rời khỏi tâm thần của Mộ Dao và khẽ hỏi:
- Huyết mạch à? Dường như là huyết mạch giống Huyền Linh Thần Mạch?
- Thể chất võ giả Thiên Man Đại Lục quá mức yếu ớt, nếu thảo luận về huyết mạch thì quá mức buồn cười, nếu ngươi có cơ hội có thể ra vực ngoại xem. Huyết mạch cũng giống như võ kỹ, đều là chỗ dựa quan trọng nhất của một võ giả. Có thể nói, huyết mạch quyết định khởi điểm và tiềm lực cuối cùng của ngươi.
Còn chưa chờ Tô Dật lấy lại tinh thần, Thiết Hồn Mạch tiếp tục nói:
- Cho dù là ở ngoại vực, Huyền Linh Thần Mạch của ngươi cũng khiến người khác khát vọng, tiểu tử, nhanh chóng trưởng thành lên đi!
Tô Dật có phần sững sờ, ánh mắt sáng ngời, trầm giọng nói:
- Một tu vi Huyền Quan một tầng nhỏ bé, Huyền Linh Thần Mạch này tu luyện quá gian nan!
Hai mắt Thiết Hồn Mạch sáng như điện, giọng điệu trở nên nghiêm túc.
- Nguyên Tông cảnh đều gần như không thể mở ra Huyền Linh Thần Mạch, ngươi mới Nguyên Hoàng cảnh còn quá sớm để nắm giữ, không chắc đã là chuyện tốt! Nhưng vượt qua, tuyệt đối là cơ duyên lớn của ngươi!
Tô Dật trầm ngâm thật lâu, cũng hiểu rõ, con đường của mình vẫn rất dài, hắn siết chặt nắm tay, đôi mắt ánh lên vẻ tàn khốc.
Qua mấy canh giờ là tới sáng, ngày hôm sau, phần lớn tông môn đã lên đường trở về, chỉ có những người sẽ tham dự buổi lễ Thập Ngọc Lâu mới có thể ở lại.
Mộ Dao theo đề nghị của Tô Dật trở về Thần Kiếm Môn trước, do Lăng trưởng lão và Tô trưởng lão cùng bảo vệ, chờ Tô Dật tìm được cách giải quyết sẽ tự mình dẫn nàng quay về Hỗn Loạn vực.