← Quay lại trang sách

Chương 1905

Bụi bặm tản đi, hơi sương bám vào trên lá cỏ tràn ngập sức sống mới.

Ánh nắng xuyên qua kẽ mấy chiếu xuống Đại Yêu Sơn Mạch giống như có rất nhiều con rồng lớn đang phun ra thác nước màu vàng.

Man Yêu ẩn nấp trong rừng núi phía xa phát ra tiếng kêu vang vọng trời cao.

Chúng cũng biết hôm nay là thời điểm bước vào Thập Ngọc Lâu.

Trên đỉnh Đại Yêu Sơn Mạch, ảo ảnh Thập Ngọc Lâu dần dần hiện ra, ánh nắng chiếu xuống tòa tháp hiện ra từng vòng hào quang chói lòa.

Không ai biết tại sao Thập Ngọc Lâu lại xuất hiện ở U Châu, tiếp theo sẽ xuất hiện ở đâu.

Khác với trước kia, đáng lẽ sẽ do thế gia tiến hành tuyển chọn trận thứ ba, chọn ra mười người trở thành chủ nhân Thập Ngọc Lâu lần này.

Mà bởi vì Thập Ngọc Lâu sớm xuất hiện và thanh niên thế gia tham dự, trận thí luyện thứ hai đã cơ bản xác định ra danh sách năm người.

Theo thứ tự là Tô Dật, Bá Hải Tam Thông, Uất Trì Trường Phong, Tuyết Hồng Lâu và Quân Hạo Thiên.

Trải qua thế gia tặng quà lần cuối cùng, trên cơ bản đã khiến cho năm người này trải qua rèn luyện thật sự, trổ hết tài năng.

Sau khi nhận được quà tặng, lời phàn nàn của chín mươi lăm thần tử Bách Anh khác tất nhiên đã ít đi.

Ngày hôm nay Tô Dật đặc biệt đậy sớm, sau khi đạt tới Nguyên Hoàng cảnh thất trọng, giấc ngủ có hay không cũng không quan trọng nữa.

Nắm giữ quy tắc không gian, làm cho Tô Dật lập tức thu hút năng lượng thiên địa rót vào trong cơ thể, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công không ngừng vận chuyển, lực lượng trong cơ thể đã dâng trào đến mức cao nhất.

- Qua ngày hôm nay, rất nhiều chuyện sẽ trở nên rõ ràng hơn!

Tô Dật nhíu mày.

Cửa phòng tông chủ Phục Yêu môn vừa lúc có thể nhìn thấy đỉnh núi Đại Yêu Sơn Mạch.

- Sau khi đi vào, cầm Giới Vực Châu thử xem!

Phía sau truyền đến giọng nói thanh nhã dễ nghe, chính là giọng của Đoan Mộc Tiêu Mạn.

Gương mặt Tô Dật thoáng động, hít sâu một hơi, trong con mắt thâm thúy lóe sáng, trầm giọng nói.

- Lần này sẽ không để cho ngươi đi một chuyến uổng công nữa!

Phía sau có băng tuyết xoay tròn, hơi thở trong lành đột nhiên

đông cứng lại, Đoan Mộc Tiêu Mạn nhìn bóng lưng Tô Dật giống như nhìn thấy hình ảnh từng quen biết.

- Long gia thâm sâu khó lường, đến bây giờ Long Thương còn không thể diễn ra thực lực, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút!

Nhìn gió thổi mây trôi ngoài cửa sổ một lúc lâu, giờ phút này trong lòng Tô Dật đã bình tĩnh. Hắn xoay người lại, gió nam ấm áp thổi tay từng sợi tóc.

Trong đôi mắt thâm thúy giống như bảo thạch màu đen lại sáng ngời. Tô Dật đi nhanh tới trước người Đoan Mộc Tiêu Mạn, ôm nàng vào lòng.

Mỗi khi hai người ở cung nhau, Đoan Mộc Tiêu Mạn lại có thể hoàn toàn bỏ xuống vẻ lạnh lùng, gương mặt đỏ bừng, hàng mi dài không nhíu lên, cánh môi mềm mại đã áp lên.

Đoan Mộc Tiêu Mạn lập tức nhắm mắt, tai nghe linh thú bay qua ngoài cửa sổ, nghe tiếng chim hót, cảm giác gió thổi qua hai người.

Tô Dật cũng hoàn toàn chìm đắm trong sự nhiệt tình của mỹ nhân băng sơn này. Qua rất lâu, Tô Dật đứng thẳng, nắm lấy ngón tay như ngọc của Đoan Mộc Tiêu Mạn.

Hắn hôn nhẹ lên mu ban tay rồi áp gò má lên và dần nhắm mắt lại, khẽ nói.

- Cho ta chút thời gian! Để ta và nàng ngồi yên tĩnh với nhau một lát.

Cơ thể Đoan Mộc Tiêu Mạn đã yếu ớt như không có sức từ lâu, khó có thể tưởng tượng được một nữ tử mạnh nhất Thiên Man Đại Lục đang nằm ở trong lòng một thiếu niên chừa đầy hai mươi tuổi, nhìn gương mặt có phần tang thương lại sắc nét giống như đao khắc của Tô Dật, trong mắt nàng có chút dao động, lại lẳng lặng ngồi ở bên cạnh hắn.

Lần đầu tiên nàng thử tới gần nam tử bên cạnh này, hai người cũng không biết bắt đầu thích nhau từ lúc nào.

Đoan Mộc Tiêu Mạn chỉ biết giờ phút này, nàng cần phải hắn, hắn cũng cần phải nàng.

Đã lâu nàng không thử tìm một bờ vai dựa vào lúc mệt mỏi, hai người giống nhau tới mức nào.

Tô Dật nhắm mắt, trong lòng thoải mái hưởng thụ cảm giác an toàn khi ở bên cạnh Đoan Mộc Tiêu Mạn giờ phút này.

- Chờ ta tìm được Kình Thiên tiền bối, ta trở về cưới nàng được không?

Tô Dật khẽ nói.

Cơ thể mềm mại lại thoang thoảng mùi thơm của Đoan Mộc Tiêu Mạn bỗng nhiên run lên, chưa từng có ai nói với nàng như vậy cả.

Đột nhiên nàng mở mắt ra, trong đôi mắt lạnh lùng lại có chút hài lòng đã lâu chưa từng thấy, dịu dàng nói.

- Không phải ngươi muốn cưới Liễu Nhược Hi, còn muốn lên Thánh Sơn sao?

Tô Dật nhất thời nghẹn lời, cũng không biết trả lời như thế nào, lại nghe Đoan Mộc Tiêu Mạn nói tiếp.

- Ta từng lập lời thề, kiếp này sẽ chỉ làm thê tử cho người mạnh nhất mà ta ngưỡng mộ, cường giả tất nhiên có thể giành được ưu ái hơn.

Tiếp theo, giọng nói Đoan Mộc Tiêu Mạn có vẻ hơi cô đơn, bởi vì sau của Đoan Mộc Kình Thiên, nàng đã giam mình trong cung nhiều năm, càng không hỏi tới chuyện của Thiên Man Đại Lục, làm gì còn có tâm tư nói chuyện cưới gả.

- Nhưng ta tạm thời còn chưa phải là người mạnh nhất!

Tô Dật cười gượng. Bây giờ có đám người Bá Hải Tam Thông ngay trước mắt mà hắn còn chưa đối phó được, càng không cần nói thế gia cổ xưa xuất hiện vô số thiên tài.

Trong lòng Tô Dật chợt thấy nặng nề, nhưng đã sớm phải lòng Đoan Mộc Tiêu Mạn từ lâu.

Cũng là sinh ly tử biệt, Đoan Mộc Tiêu Mạn và mình có mối quan hệ chặt chẽ, chưa từng xa nhau.

Hắn muốn đường đường chính chính chinh phục nữ nhân này, dùng cách của Tô Dật để cưới nữ thần đẹp nhất Thiên Man Đại Lục về làm thê tử.

Hơn nữa, đây cũng là người mà Tô Vân Thiên gia gia mình ưng ý.

Bàn tay trắng mịn của Đoan Mộc Tiêu Mạn điểm nhẹ, ngước đầu, trong đôi mắt trong suốt như hồ nước có chút tránh né e thẹn.

- Mặc dù ngươi không phải là người mạnh nhất, nhưng ngươi là người ta ngưỡng mộ!

Tô Dật lập tức vui mừng, nắm chặt bàn tay của Đoan Mộc Tiêu Mạn, ý chí chiến đấu chợt dâng trào.

Võ đạo tranh phong, cường giả sinh ra!

Đây là đạo lý mà đi tới đâu cũng không hề thay đổi. Một ngọn lửa cháy lên, ánh mắt hắn nhìn về phía Thập Ngọc Lâu ngoài xa dần trở nên lạnh lùng.

Tô Dật hít sâu một hơi, nặng nề nói:

- Được! Ta đi thắng cả thế giới cho nàng!

Tô Dật thà bàn tay mềm mại, trắng mịn của Đoan Mộc Tiêu Mạn ra, hôn sâu lên trán nàng, hai người nhìn nhau say đắm.

Cuối cùng Tô Dật không để cho Đoan Mộc Tiêu Mạn đi tiễn, chỉ có Quân Hạo Thiên và hắn leo lên Thập Ngọc Lâu, để Cổ Nhạc Phó cung chủ đi theo là được rồi.

Đứng ở trước Thập Ngọc Lâu, nhìn cả công trình cực lớn tinh tế lạ thường, cả công trình có màu trắng mịn, ngước mắt cũng không thấy hết độ cao của nó, chỉ có thể thấy được bên trong còn có diện tích khủng khiếp.

Năm thần tử Thiên Phong cùng với năm người thế gia đứng ở trước Thập Ngọc Lâu, phía sau có mấy người tiễn đưa!

Năm người của thế gia theo thứ tự là Độc Cô Vũ Mặc, Hư Trần, Vân Lương, Lam Xúc Liên cùng với Long Thương!

Lam Xúc Liên vừa nhìn thấy Tô Dật thì khóe miệng khẽ giật giật. Tô Dật tự nhiên cũng biết từ giờ phút này, hiệp ước liên minh giữa mình và Thiên Lan Hải Vực đã bắt đầu.

Ánh mắt hắn đảo qua một lượt, thấy ánh mắt Hư Trần sáng ngời, không giấu được vẻ kinh động và vui mừng. Tô Dật tất nhiên cũng vô cùng hưng phấn, tính nói chuyện một lát trước khi bước vào Thập Ngọc Lâu.

Mà Độc Cô Vũ Mặc và Long Thương đứng ở phía khác lại phát ra một khí tức sắc bén, bá đạo khiến người ta khiếp sợ.