← Quay lại trang sách

Chương 1907

Trong mắt Lam Xúc Liên lóe sáng, từ trong cơ thể của Tô Dật phát ra khí lạnh, làm cho trong lòng mọi người lập tức ớn lạnh.

Trong lòng mọi người không khỏi hiện ra một suy nghĩ, Tô Dật hình như lại mạnh hơn!

- Quả nhiên là Nguyên Hoàng cảnh thất trọng!

Bá Hải Tam Thông híp mắt lại, trên mặt che giấu sự kiêng kỵ!

Chưa tới mười chín tuổi đã đạt tới Nguyên Hoàng cảnh thất trọng, cho dù là phóng tầm mắt ra các thế gia, tư chất như vậy tuyệt đối tồn tại mạnh mẽ bá đạo.

Áo bào xanh tung bay, nhìn quanh, khí chất Tô Dật tự dưng giống như bá vương hạ xuống, trong khoảng thời gian ngắn, trực tiếp ép xuống mấy mọi người.

Khí tức Hỗn Nguyên Chí Tôn Công hùng hồn giống như trời đất nghiêng đổ trút xuống, trong lòng mọi người bỗng nhiên run lên.

Lam Xúc Liên ở gần hiện ra vẻ vui mừng và kinh ngạc cùng sợ hãi. Trên thân Tô Dật phát ra sóng khí tức tuyệt đối không kém hơn mình.

- Hắn làm sao có thể tiến bước nhanh như vậy được?

Lam Xúc Liên kinh ngạc kêu lên không ngừng.

Nàng thu lại cảm xúc, đi theo sau lưng Tô Dật, mười người bước vào nguyên khí, khí lưu giống như vòng xoáy điên cuồng phun ra.

Ngay lập tức, nguyên khí hóa thành dải lụa rực rỡ lao về phía tòa tháp cao trong mây mù.

Trong đám người, một bóng người thấp bé với ánh mắt sáng ngời, trên gương mặt già đầy vẻ vui mừng.

- Tiểu tử này chắc hẳn đã nhận được quy tắc chung của kiếm ý!

Khóe miệng Tô Cuồng Ca hơi nhếch lên.

- Ầm!

Theo mười quang ảnh lao về phía trên không trung, tất cả áp lực thiên địa cũng theo nhau tới, phía xa dần dần hiện ra từng đám mây đen.

Sấm chớp hiện ra từng dường trong không trung, xoay quanh ở trong tầm mắt mọi người.

Chỉ một thoáng, gió mây cuồn cuộn, giống như trong cuồng phong cuốn ra, trấn áp lòng người!

Từng ánh mắt chăm chú nhìn trời đất đổi đổi, đây là hiện tượng khác thường phát sinh, theo ánh sáng nguyên khí không ngừng tới gần Thập Ngọc Lâu, từng tiếng ngâm nga cộng hưởng với trời đất giống như từ cổ xưa vọng tới.

Sóng điên cuồng phá rách không gian, cả bầu trời giống như ép xuống lòng mọi người khiến cho bọn họ vừa kinh ngạc lại hãi lùng. Có vài người tu vi thấp thậm chí bắt đầu run rẩy.

Tiếng Thần Ma ngâm xướng vang trọng khắp bầu trời!

Rất nhiều hình ảnh quỷ dị giống như những đám mây lửa hiện ra trước mắt mọi người, theo đó mọi người bắt đầu có kích động muốn quỳ rạp xuống.

- Đây là hiện tượng khác thường của lực không gian!

Có lão già Nguyên Vực cảnh chấn động, liên tục kinh ngạc kêu lên, bộ ngực khô quắt nhấp nhô lên xuống không ngừng!

Theo đó, rất nhiều võ giả trẻ tuổi Nguyên Hoàng cảnh, Nguyên Hư cảnh trực tiếp ngã xuống đất, đây là một loại uy áp khủng khiếp thế nào?

Càng lên trên Thập Ngọc Lâu, mười ánh sáng nguyên khí lại càng chói mắt, giống như trong mây mù lan tràn ra mười trận gió xoáy hung bạo, khí thế đáng sợ.

- Sau này, mười người này sẽ thống trị cả Thiên Man Đại Lục!

Ánh mắt võ giả ở đây đều kích động, giống như ngước mắt nhìn lên thiên thần, tâm thần vô cùng sùng kính.

Rất nhanh, mười đường ánh sáng đã vọt vào trong mây mù, rất nhanh đã biến mất.

Mới tiến vào chỗ đỉnh núi trong mây mù, mười bóng người đồng thời ngừng lại. Thập Ngọc Lâu nhìn gần ngay trước mắt, nhưng thật ra vẫn xa tận chân trời.

Thập Ngọc Lâu ở trong Đại Yêu Sơn Mạch, lẳng lặng đứng ở đó, giống như từ trước tới nay chưa từng di chuyển.

- Vèo vèo!

Trong phút chốc, tất cả mọi người thi triển ra thế võ toàn thân, vội lao nhanh về phía Thập Ngọc Lâu.

Không đến nửa ngày, Tô Dật đã xuyên qua vô số rừng cây trong Đại Yêu Sơn Mạch dồi dào linh khí.

Lam Xúc Liên vẫn bám sát phía lưng Tô Dật, hoàn toàn không tụt lại, thấy Tô Dật vẫn luôn thoái mái di chuyển ở trước mặt mình, trong lòng cũng chấn động.

- Sao tốc độ của hắn cũng nhanh như vậy! Đúng là kỳ lạ.

- Vù vù!

Lam Xúc Liên dần dần đổ mồ hôi nhễ nhại, bước chân bắt đầu không vững, nhưng dần chấn động với biểu hiện của Tô Dật. Chỉ thấy Tô Dật đánh ra một nguyên khí ánh sáng, cách không đón lấy Lam Xúc Liên.

Hai người cứ nhắm mắt theo đuôi, so với mọi người thì tốc độ cũng không chậm hơn bao nhiêu. Cuối cùng, mọi người đi tới trước Thập Ngọc Lâu.

Kiến trúc cực lớn cho người ta một cảm giác không thấy được điểm cuối. Vừa sử dụng nguyên khí, Tô Dật lại có thể cảm giác được áp lực mạnh mẽ cuồn cuộn đến, nếu không phải mình đã là Nguyên Hoàng cảnh thất trọng, không kịp đề phòng nhất định sẽ bị thương.

Tô Dật và Lam Xúc Liên đứng sóng vai, Long Thương đã đi vào trước. Bá Hải Tam Thông và Uất Trì Trường Phong cũng đã tiến vào trong.

Hai người đến là nhóm thứ ba. Rất nhanh, Hư Trần, Quân Hạo Thiên, Tuyết Hồng Lâu, Vân Lương cũng đến, ngược lại không nhìn thấy tung tích của Độc Cô Vũ Mặc.

- Oa! Nơi này chính là Thập Ngọc Lâu à! Cuối cùng cũng đến rồi!

Trong mắt Quân Hạo Thiên đầy hưng phấn, gương mặt tuấn lãng kích động không thôi.

- Tô Dật! Cuối cùng đã có thể nói chuyện đàng hoàng với ngươi rồi!

Hư Trần nhanh chóng đi tới, ôm lấy Tô Dật.

Lần đầu tiên bị một đại nam nhân ôm, Tô Dật có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói:

- Ngươi khỏe chứ! Sao không thấy Viêm Lân ở bên cạnh ngươi?

Tô Dật vừa thấy Hư Trần đã muốn hỏi về vấn đề này, nhưng vẫn không có cơ hội.

Nghe được cái tên này, Hư Trần vừa rồi còn rất hưng phấn, ánh mắt đã tối đi, có chút lạnh lùng.

- Ngày đó sau khi chuyển kiếp, ta không biết vì Tiên Thiên Lôi Thai thực thể hay gì, tự nhiên trực tiếp bị Cửu Thiên Lôi đưa về Lôi Viêm Thánh Điện!

Hư Trần xoa cằm quan sát Tô Dật, ánh mắt đầy kinh ngạc, cao giọng nói.

- Mãi đến sau này ta mới biết được các ngươi lại bị truyền đến Hỗn Loạn vực! Quả thực quá kỳ diệu! Ta phái người nghe ngóng về Viêm Lân rất lâu, vẫn không có tin tức!

Tô Dật khẽ gật đầu, trong lòng hắn đã sớm đoán được kết quả này.

Không có kết quả chính là kết quả tốt nhất, Tô Dật tin tưởng mấy huynh đệ mình đều còn sống, không có lý nào Viêm Lân lại xảy ra chuyện được!

- Tiểu tử Thánh Sơn kia đang ở bên trong! Tô Dật, chúng ta liên thủ, cho tiểu tử kia một trận!

Vẻ mặt Hư Trần tái mét. Mình đã sớm nghe nói về chuyện Uất Trì Trường Phong làm ở vòng thứ nhất và vòng thứ hai, nếu không phải ngại thân phận thế gia, mình đã sớm giáo huấn Uất Trì Trường Phong một trận rồi.

Tô Dật vẫy vẫy tay, ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói.

- Đi vào trước đã! Mối thù Thánh Sơn, ta nhất định sẽ báo! Ta sẽ đích thân lấy mạng của Uất Trì Trường Phong!

- Còn ta nữa! Ta cũng sẽ giúp ngươi! Ta đi Thánh Sơn cùng ngươi!

Thái độ Quân Hạo Thiên kiên nghị, bước lên trước.

Tô Dật cao giọng cười, khí thế xuyên thẳng lên trời cao, ánh mắt liếc về phía Tuyết Hồng Lâu bên cạnh.

- Giữa ta và ngươi cuối cùng cũng phải đánh một trận!

Gương mặt Tuyết Hồng Lâu lãnh đạm nhìn Tô Dật khẽ nói:

- Lập tức đi lên. Nếu ngươi lên Thánh Sơn, cho dù liều mạng ta cũng sẽ bảo vệ! Còn có đồ của ngươi nữa, ta cũng sẽ cướp về!

Sau khi nói xong, ánh sáng màu vàng hiện lên, Tuyết Hồng Lâu lại vọt vào trong tòa tháp. Ánh mắt Vân Lương đầy thâm ý, liếc mắt Tô Dật, thoáng cái cũng biến mất!

Không có bất kỳ chậm trễ nào, nguyên khí xung quanh điên cuồng phun ra, mênh mông cuồn cuộn trong thiên địa, Tô Dật, Lam Xúc Liên, Quân Hạo Thiên, Hư Trần đồng thời hóa thành ánh sáng biến mất ở trong biển mây mịt mờ.

- Oong!

Một ánh sáng màu vàng thoáng hiện, bốn người đồng thời xuất hiện ở trên thảo nguyên rộng lớn.

Hư Trần quan sát xung quanh thấy vô số cây cỏ mọc cao, mặt đất tối tăm, trời đất kỳ lạ liếc mắt không nhìn thấy được hết, làm cho lòng người lập tức ớn lạnh.

- Ta ngất! Không phải là tòa tháp à! Ở nơi này là tháp sao?