← Quay lại trang sách

Chương 1908

Tô Dật hít sâu một hơi, lặng lẽ vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công. Lam Xúc Liên đứng ở bên cạnh cũng hình như phát giác ra sự thay đổi của hắn.

- Ngươi có phát hiện gì sao?

Ánh mắt đảo qua trời đất tối tăm và rất nhiều mây đen bay qua, xung quanh hoang vắng, không một chút vết tích nào của Man Yêu Thú qua lại.

- Ở đây nguyên khí dồi dào! Ta cảm giác tốc độ khí lưu của tất cả nguyên khí nhanh hơn bên ngoài rất nhiều!

Rõ ràng, quy tắc không gian ở đây khác với bên ngoài, nguyên khí Thập Ngọc Lâu càng nồng đậm hơn Huyễn Ma Thận Lâu!

Nhưng ngoài ra, Tô Dật cũng không phát hiện ở đây có gì kỳ quái!

- Đám người Long Thương chạy đi đâu!

Quân Hạo Thiên cẩn thận tìm kiếm từng góc cây cỏ xung quanh nhưng không có dấu vết của con người.

Tô Dật khẽ gật đầu, nói:

- Không phải nói mỗi tầng đều có một khối Thiên Phong Ngọc Bích sao?

Nhất thời, mọi người quyết định tìm kiếm Thiên Phong Ngọc Bích thì có thể tìm được phương pháp lên tầng thứ hai!

- Ầm!

Mọi người tìm kiếm theo các hướng, rất nhanh đã tìm được vị trí của Thiên Phong Ngọc Bích!

Thiên Phong Ngọc Bích sừng sững ở phía tây bắc của thảo nguyên với ánh sáng điên cuồng phun ra, khí thế hùng hồn, phía trên viết chữ khải tên của Long Thương, Bá Hải Tam Thông, Uất Trì Trường Phong, Tuyết Hồng Lâu, Vân Lương cùng với Độc Cô Vũ Mặc.

Rất rõ ràng, những người này đã tiến vào tầng thứ hai.

Bây giờ trong Thập Ngọc Lâu, bốn người mình thành một tổ nhỏ, khác rất nhiều so với một đấu một, nhất định phải chiếm vị trí trước mới có khả năng đạt được mục đích tu luyện ở đây.

- Nếu là loạn chiến, một tầng chỉ có thể có một người, chúng ta lại đánh tới bốn tầng cuối cùng, cướp lại!

Mắt Tô Dật trầm xuống.

Trận tranh đoạt Thiên Phong vòng cuối cùng chính thức bắt đầu. Năm tầng dưới bình thường không có người tranh đoạt, quan trọng nhất chính là bốn tầng cuối cùng!

- A!

Tô Dật trợn trừng mắt, nhất thời áo choàng rung lên. Dải lụa nguyên khí Hỗn Nguyên Chí Tôn Công như con rồng lao nhanh ra, đánh vào trên Thiên Phong Ngọc Bích.

- Ong ong!

Dường như có cảm ứng, tất cả trời đất trong thảo nguyên lập tức nổ tung, tất cả mọi người cảm giác tâm hồn run rẩy!

Mặt đất xung quanh trực tiếp đổ nát, không khí hiện ra thành từng gợn sóng kéo bốn người vào.

- Ầm ầm!

Trong một ngày tiếp theo, bốn người đều không ngừng tìm vịt trí của Thiên Phong Ngọc Bích.

Đến sáng sớm ngày thứ hai, bốn người Tô Dật đã đi tới tầng thứ năm.

Trải qua tìm kiếm một lúc, đám người Tô Dật rốt cuộc tìm được vị trí của Thiên Phong Ngọc Bích, từ phía xa nhìn lại, một bóng người đang tu luyện ở vị trí của Thiên Phong Ngọc Bích.

- Vân Lương!

Thị lực của Hư Trần rất tốt, cách xa hơn một nghìn thước mà hắn đã nhìn thấy rõ bóng người.

Chỉ có điều làm cho mọi người kỳ lạ, cũng không ai nghĩ đến, người dừng lại bắt đầu tu luyện trước không ngờ là người của Vân Tiên Cổ tông.

- Vân gia buông tha cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thiên Phong lần này sao?

Hư Trần lao tới cực nhanh, đồng thời lẩm bẩm.

Tốc độ dưới chân không ngừng nhanh hơn, Tô Dật cũng đầy nghi ngờ. Khi hắn vọt tới Thiên Phong Ngọc Bích, Vân Lương bỗng nhiên mở mắt ra. Lúc thấy người tới là Tô Dật, trong mắt sáng lên, rõ ràng có chút tức giận.

- Ngươi nhìn ta làm gì?

Mắt Tô Dật tối lại, đồng thời giọng điệu không quá tốt. Quan hệ giữa mình và Vân Tiên Cổ tông đến nay vẫn không có manh mối, không rõ Vân Tinh, Tô Uyển Nhi và Vân gia có quan hệ thế nào? Điều này làm cho Tô Dật không thể không kiêng kỵ Vân gia.

- Tô Dật, nhớ kỹ lời hứa của ngươi với Tôn chủ! Ba tháng sau ở Vân Tiên Cổ tông! Ta sẽ hoàn toàn đánh bại ngươi!

Trong ánh Tô Dật giống như bốc lửa, lạnh lùng:

- Ngươi rốt cuộc biết gì?

Bỗng nhiên, Vân Lương cười như điên, trong mắt có chút không cam lòng và oan ức, nhưng vẫn ngang bướng nói.

- Trận này, ta thay mặt Vân gia buông tha! Ngoài ra sẽ không nói gì cả! Nếu ngươi có thể đi lên! Lại chứng minh cho ta thấy, lựa chọn của nàng không phải là sai! Bằng không, ba tháng sau, ngươi chắc chắn phải chết ở Vân Tiên Cổ tông!

Bất chợt, Quân Hạo Thiên và Hư Trần nhíu mày.

Vừa rồi khí thế trên thân của Vân Lương hoàn toàn không kém hơn Hư Trần và Lam Xúc Liên. Rất rõ ràng, thực lực thật sự của Vân Lương không phải chỉ ở tầng thứ năm.

Nhưng Vân Lương đã buông tha cuộc chiến tranh đoạt vị trí Thiên Phong, rời khỏi cuộc chiến cướp vị trí, rốt cuộc là vì cái gì?

- Chỉ dựa vào ngươi à?

Quân Hạo Thiên cười lạnh. Ở trong lòng hắn, Tô Dật đã sớm là tồn tại vô địch.

Có người khiêu khích Tô Dật, Quân Hạo Thiên là người đầu tiên không phục!

Không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, mắt Vân Lương chợt lạnh, trong tay nhanh chóng ném nguyên khí ra, một dải lụa giống như mây mù hung hãn bay ra. Biết nó lợi hại, Tô Dật hô lên với đám người phía sau:

- Mau tránh ra!

Quân Hạo Thiên quyết định thật nhanh, trong chớp mắt đã nghiêng đầu đi, tay trái biến thành trảo, một tiếng chim ưng chói tai vang lên.

Sau khi va chạm với dải lụa mềm nhẹ phiêu dật, mắt thường có thể thấy được sóng ánh sáng công kích sinh ra, Vân Lương lùi lại hai bước.

Quân Hạo Thiên lại lui tới mấy chục thước, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt khó tin nhìn Vân Lương!

- Thật là lợi hại!

Hư Trần và Lam Xúc Liên đồng thời kinh hãi, với thực lực này của Vân Lương tuyệt đối sẽ không đành lòng dừng lại ở tầng thứ năm!

Nhớ lại thái độ kỳ lạ của Vân Trung Ly, Tô Dật nhanh chóng vọt đến trước người Quân Hạo Thiên, điểm huyện cho hắn rồi đút thêm hai viên đan dược.

Phía xa, một giọng nói tràn ngập sát ý truyền đến, rất rõ ràng là giọng nói đầy áp lực của Vân Lương.

- Không sai, chỉ dựa vào ta!

- Ầm ầm ầm!

Giọng nói kèm theo huyết khí vang vọng ở bên tai mỗi người. Hư Trần và Lam Xúc Liên nhíu mày, Tô Dật lập tức hóa thành một đốm lửa, cố nén giận, trầm giọng nói.

- Ba tháng sau, ta nhất định sẽ đến Vân Tiên Cổ tông đòi người. Nếu thiếu một cọng tóc, ta nhất định sẽ khiến cho Vân gia ngươi gà chó không yên!

Bốn người bao vây Vân Lương, trong lòng chấn động, Tô Dật và Vân Tiên Cổ tông có mâu thuẫn từ lúc nào?

Toàn thân Tô Dật lạnh lẽo, sau đó tay áo thoáng động, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh chợt. Bốn người lại xuyên qua Thiên Phong Ngọc Bích.

Đến tầng thứ tư, tốc độ của mọi người không ngừng nhanh hơn, ánh mắt lại càng lúc càng nghiêm trọng.

Tầng thứ tư không ngờ là một rừng cây xanh. Thập Ngọc Lâu có mười tầng, tuy rộng lớn vô biên nhưng địa hình lại tuân theo quy tắc nhất định.

- Thổ Nguyên, Hỏa Địa, Thủy Để!

Dưới trời đất ép dưới, Tô Dật dẫn đường cho mọi người không ngừng xuyên qua biển rừng, không có ánh mặt trời, ở đây lại được năng lượng thiên địa nuôi dưỡng, nhiều cành, rậm lá, cả một màu xanh bao phủ!

Bây giờ ở đây là trong rừng rậm, kim mộc thủy hỏa thổ, xem ra Long Thương chắc hẳn là ở tầng kim!

Tô Dật khẽ gật đầu, đã qua mấy ngày, tuy tu luyện không phải mục đích thực sự của Tô Dật, nhưng chuyện của Đoan Mộc Kình Thiên lại không thể kéo dài thêm một giây phút nào nữa!

- Đi thôi! Mau tìm Ngọc Bích ở tầng này!

Mỗi tầng, vị trí Thiên Phong Ngọc Bích sẽ càng khó tìm hơn, ở trong thiên địa rộng lớn, bốn đường ánh sáng nguyên khí nhanh chóng di chuyển, lại mất hơn nửa ngày, cuối cùng bọn họ mới tìm được Thiên Phong Ngọc Bích.

Mà người ở tầng này tu luyện lại là Tuyết Hồng Lâu!

- Vân Lương cũng ở tầng thứ năm, người của Thánh Sơn lại có thể tu luyện ở tầng thứ tư à?

Hư Trần kinh ngạc kêu lên.

Từ phía xa đã cảm giác được bốn sóng khí dồi dào đánh thẳng tới, Tuyết Hồng Lâu đứng dậy chắp tay, nghênh đón mọi người.