← Quay lại trang sách

Chương 1909

Trong ánh sáng yếu ớt, Tuyết Hồng Lâu nghênh đón mọi người, Tô Dật đi tới trước. Từ trên khí tức cũng có thể thấy được Tuyết Hồng Lâu đã có tiến bước.

- Có vài ngày không để ý tới hắn, chẳng lẽ hắn cũng đang che giấu thực lực?

Tô Dật nhìn từ phía xa, thấy trong vòng vài ngày mà khí tức của Tuyết Hồng Lâu đã nhanh chóng tăng lên.

Ở trong Thập Ngọc Lâu, năng lượng thiên địa và tốc độ lưu chuyển ở tầng thứ tư hơn hẳn tầng thứ năm.

Xung quanh cây cỏ lay động, trong môi trường không có gió nhưng Tô Dật cảm giác trên thân Tuyết Hồng Lâu phát ra khí thế ngập trời.

Nhưng đồng thời, Tô Dật không cảm giác được sự thù địch và sát khí trên người Tuyết Hồng Lâu.

- Tô Dật, các ngươi đi tới tầng thứ ba, Tuyết Hồng Lâu giao cho ta đối phó!

Quân Hạo Thiên khẽ kêu lên.

Ánh mắt nhìn Thiên Phong Ngọc Bích ở Tuyết Hồng Lâu tràn ngập thần quang, viết mấy chữ lớn tên của Long Thương, Độc Cô Vũ Mặc cùng với Uất Trì Trường Phong và Bá Hải Tam Thông.

Tuyết Hồng Lâu chiếm vị trí tầng thứ tư, trong ánh mắt có ánh sáng dao động, đôi môi mỏng hơi hé ra.

- Ta sẽ không canh gác giúp bọn họ, nhưng các ngươi muốn ta rời khỏi tầng thứ tư thì cũng phải xem ngươi có thực lực như vậy không đã!

Tô Dật trầm ngâm một lát rồi hạ giọng nói với Quân Hạo Thiên phía sau:

- Lúc đầu khi mới là Nguyên Hoàng cảnh nhị trọng, hắn và ta không phân thắng bại. Bây giờ hắn đã đạt tới Nguyên Hoàng cảnh tứ trọng, thực lực thật sự thâm sâu khó lường! Ngươi xác định có thể được chứ?

Đồng tử Quân Hạo Thiên đột nhiên co lại, hít thở sâu một hơi, khẽ nói:

- Ta biết, cung chủ có nhờ cậy ngươi, người phải lên tầng thứ nhất. Có Hư Trần huynh đệ và Lam cô nương ở, quãng đường còn lại sẽ càng thông thuận hơn! Ở đây cứ giao cho ta!

Hắn quay đầu nhìn Lam Xúc Liên mặc một váy màu tím nhạt, khoác một chiếc áo lụa mỏng đẩy vẻ xinh đẹp dịu dàng.

Mái tóc thả xuống thắt lưng, eo thon mềm mại như không xương, không khỏi làm người ta có suy nghĩ không đứng đắn.

Ánh mắt Quân Hạo Thiên chớp hiện, lúng túng cười, lập tức đập nhẹ vào Tô Dật, nói.

- Tin tưởng ta đi! Tô Dật! Ngươi cứ đi làm chuyện ngươi muốn làm! Sau này Ngự Thiên Cung nhất định sẽ nhờ ngươi mà vang danh thiên địa!

Vừa dứt lời, cơ thể xinh đẹp Lam Xúc Liên tự dưng run rẩy, trong ánh mắt nhìn Quân Hạo Thiên cũng có chút thay đổi.

Quân Hạo Thiên cũng đạt tới Nguyên Hoàng cảnh tứ trọng, tất nhiên có thực lực khiêu chiến Tuyết Hồng Lâu.

Nhưng tất cả những gì hắn làm đều là vì Tô Dật và Ngự Thiên cung, tâm tư và khí phách như vậy hoàn toàn xuất phát từ lòng bội phục đối với Tô Dật. Nàng không khỏi tiến tới, nhìn Quân Hạo Thiên.

- Tô Dật, người ta tin tưởng ngươi cũng cần tín nhiệm tuyệt đối của ngươi!

Nàng dừng lại một lát mới khẽ nói tiếp:

- Sau này ngươi có thể đi cùng Tô Dật tới Thiên Lan Hải Thành ta, ta sẽ dẫn các ngươi xem xét cảnh tượng kỳ lạ ở đáy biển!

Tô Dật nhìn hai người lập tức hiểu ý, giọng trầm xuống nói.

- Tuyết Hồng Lâu, điểm đến là dừng! Nếu Quân Hạo Thiên có bất kỳ tổn thương quá đáng nào, Thánh Sơn của ngươi không chỉ bị san bằng! Ta nhất định sẽ tàn sát từ già lẫn trẻ!

Tuyết Hồng Lâu khẽ mím môi, mắt lóe sáng nhưng không tức giận, trái lại có phần mong chờ Tô Dật đến, khẽ nói.

- Ta chờ!

Nói xong, Tuyết Hồng Lâu tránh ra, cánh tay thon dài duỗi ra, làm tư thế mới. Tô Dật và Hư Trần, Lam Xúc Liên nhanh chóng đi tới trước Thiên Phong Ngọc Bích.

- Tiếp theo chính là trận đánh ác liệt! Long Thương không dễ đối phó như vậy đâu!

Hư Trần than nhẹ một tiếng.

- Ầm ầm ầm!

Phía sau, Tuyết Hồng Lâu và Quân Hạo Thiên rất nhanh đã bắt đầu chiến đấu, sóng công kích nguyên khí cuốn ra không trung, rừng cây nhanh chóng bị san bằng.

Gió bão màu xanh cuốn thật cao trên không trung, không khí xung quanh vỡ ra từng mảng, trong gợn sóng cuốn theo cây cỏ, giống như thủy long tế trời!

Tô Dật hơi nâng mí mắt, lúc này trái tim lại bình lặng, trong đôi mắt sâu thẳm chợt lạnh, môi mỉm cười, đồng thời thân hình biến mất ở trong ánh sáng của Thiên Phong Ngọc Bích.

Hư Trần theo sát phía sau, lại phát hiện Lam Xúc Liên không biết vô tình hay cố ý lại đang quan sát cuộc chiến của Quân Hạo Thiên và Tuyết Hồng Lâu, vẻ mặt che giấu cảm xúc, miệng nhếch lên lẩm bẩm nói.

- Có chút thú vị!

Qua nửa ngày, đám người Tô Dật phát hiện càng đi lên cao, không chỉ là nồng độ năng lượng thiên địa và tốc độ lưu chuyển cũng đang tăng lên.

Tất cả diện tích Địa Vực còn lớn đến dọa người. Người khác không biết thế nào, cảm giác đầu tiên Tô Dật chính là tầng thứ ba bắt đầu càng lúc càng giống với không gian thần bí của mình!

Lẽ nào không gian thần bí và Thập Ngọc Lâu cũng có quan hệ?

Da đầu hắn dần dần tê dại, ba người bay nhanh sát mặt đất tìm kiếm tung tích của Thiên Phong Ngọc Bích trong rừng cây rộng lớn.

- Nơi này là cảnh tượng hệ mộc! Chắc hẳn có lợi ích không thể tưởng đối với võ giả hệ mộc!

Hư Trần nói.

Hư Trần tu luyện chính là nguyên khí thuộc tính lôi trong kim mộc thủy hỏa thổ phong lôi, từ trước đến nay lực công kích của võ giả thuộc tính lôi lấy bá đạo hủy diệt làm đại biểu, trong lúc tu luyện còn có điều kiện hà khắc.

Trong Thập Ngọc Lâu, theo thứ tự là thuộc tính tu luyện ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, đối với võ giả thuộc tính lôi tuyệt đối không thêm vào được.

- Uất Trì Trường Phong cũng tu luyện nguyên khí thuộc tính mộc, không biết tầng này là ai chiếm?

Tô Dật xoa cằm, cánh lửa phía sau uốn lượn, thân hình lao nhanh như chớp, cùng lúc đó phát hiện ra bóng dáng một người ở một nơi hẻo lánh.

Ba người đồng thời dừng lại. Ngay vào lúc này, Uất Trì Trường Phong từ trong Thiên Phong Ngọc Bích chật vật chạy ra, trường bào màu vàng bị kiếm khí cắt thành vải vụn, mặt mũi bầm dập, hết sức khó coi.

Bá Hải Tam Thông đang bình thản tu luyện ở Thiên Phong Ngọc Bích tầng thứ ba, không hề ngước mặt lại khẽ cười nói.

- Không cần đi thử à?

Uất Trì Trường Phong đặt mông ngồi dưới đất, trên tay tạo thủ ấn, bắt đầu nhanh chóng khôi phục vết thương, lạnh lùng nói.

- Nàng dường như không phải là thế gia. Chúng ta cùng nhau hợp công, cùng chung tầng thứ hai chẳng phải tốt hơn sao?

Lúc này, Bá Hải Tam Thông mở mắt ra, ánh mắt chợt lạnh khẽ nói.

- Chúng ta muốn dựa vào Long Thương, ngay cả Long Thương cũng bảo chúng ta không nên làm gì Độc Cô Vũ Mặc ngoài sáng! Ngươi cứ đòi đi nếm mùi thất bại, trách ai được?

Uất Trì Trường Phong quay đầu đi, trên gương mặt đầy vẻ không cam lòng và căm phẫn, hung ác nói:

- Nhưng Long Thương bảo chúng ta ở đây chặn Tô Dật, đến bây giờ Tô Dật còn chưa xuất hiện, sợ là không dám tới rồi!

- Ầm ầm ầm!

Hai người vừa dứt lời thì đồng thời đồng tử đột nhiên co lại, mắt thấy có ba dải lụa nguyên khí trực tiếp bắn nhanh như hổ đói vồ mồi tới.

- Là ai?

Bá Hải Tam Thông và Uất Trì Trường Phong hốt hoảng thu lại khí tức, hai chân điểm nhẹ trên mặt đất, chật vật tránh thoát, gương mặt lập tức vô cùng nghiêm trọng, nhìn người tới!

Không ngờ là Tô Dật, Hư Trần và Lam Xúc Liên. Bá Hải Tam Thông ngoài cười nhưng trong không cười, tất cả khí phách trước kia đều thu lại, hơi giận nói.

- Không ngờ được Tô Dật ngươi thật đúng là lợi hại! Lôi Viêm Thánh Điện và Thiên Lan Hải Thành đều phụ thuộc của ngươi à!

Tô Dật nhếch môi, hứng thú quan sát dáng vẻ thê thảm của Uất Trì Trường Phong, hoàn toàn không để ý tới lời Bá Hải Tam Thông nói.

- Ực!

Uất Trì Trường Phong nuốt nước bọt, hơi thở rõ ràng đã trở nên gấp gáp, ánh mắt né tránh, ngượng ngùng cười.

- Tô Dật, thật đúng là oan gia ngõ hẹp!