Chương 1912
Vèo!
Chỉ ở trong nháy mắt, một kiếm khí khủng khiếp đột nhiên hiện ra, kiếm khí sắc bén tấn công tới, phát ra tiếng động vang vọng trời đất!
- Vù vù!
Tiếng ma sát phá thiên địa vang lên chói tai, không gian xung quanh lập tức vỡ ra từng tấc, hóa thành gợn sóng lan tràn về phía chân trời!
- Ta ngất! Vừa tới đã đánh rồi!
Trong lòng Tô Dật thầm hô to một tiếng, lên tiếng động vang lên, Yêu Thần Chiến Khải nhanh chóng hiện ra. Trong cự ly ngắn, Tô Dật còn lựa chọn sử dụng Vân Ảnh Đạp Sương Bộ.
Kiếm khí lướt qua để lại từng cuối bóng mờ màu xanh trong không trung, năng lượng hệ kim loại khủng khiếp cuốn lên cao, không gian lập tức cắt nát, cơn bão năng lượng lập tức giống như cơn lốc cuốn ra!
- Hóa ra nàng còn là võ giả hệ kim!
Còn chưa kịp suy nghĩ gì, nguyên khí trên toàn thân Tô Dật đã cuồn cuộn tuôn ra, trong thời gian cực ngắn, dưới chân Tô Dật có băng tuyết tụ lại, trong tay lập tức rút ra Thiên Tinh Kinh Phách, khí tức mạnh mẽ cuốn ra cả trời đất!
Chỉ một thoáng, không ngờ Độc Cô Vũ Mặc đứng lên, nghe tiếng đã phân biệt được vị trí, tai thoáng động, cái đầu nhỏ nhắn khẽ di chuyển, váy mỏng phát ra dao động, khí tức toàn thân nhanh chóng trở nên sắc bén, bá đạo không gì sánh được, trong sự cuồng ngạo còn kèm theo huyết khí, trong tay nắm trường kiếm màu trắng bạc trực tiếp giao đấu với Thiên Tinh Kinh Phách!
- Keng keng!
Một đòn khủng khiếp làm cho cả trời đất màu vàng chấn động mạnh, cơn bão năng lượng khủng khiếp lập tức giống như cơn lốc cuốn tới, làm cho lòng người tự nhiên khiếp sợ!
Sau thế tấn công giữa đao quang và kiếm thế, năng lượng còn lại rơi vào mặt đất màu vàn, mặt đất lập tức rạn nứt, khí tức khiếp người cuốn ra, nhất thời lộ ra một khe sâu rộng tới hơn vạn thước!
Hai bóng người nhanh chóng tách ra. Ánh sáng của Yêu Thần Chiến Khải trên cơ thể của Tô Dật dao động, ánh sáng lấp lánh rực rỡ, nhưng chỉ có Tô Dật mới biết được một kiếm vừa nãy mang theo uy thế trực tiếp xuyên qua Chiến Khải, tấn công vào trên cơ thể của mình.
Nếu cởi chiến khải, Tô Dật nhất định sẽ kinh ngạc, trong ngực hắn có một vết thương tương đối sâu đang chảy máu đầm đìa.
Nữ nhân như vậy quả thực không thể dùng từ đáng sợ để hình dung nữa!
Tô Dật nhớ trong Bát Sùng Bảng từng có một đoạn đánh giá về Lam Xúc Liên như sau:
- Độc Cô Vũ Mặc của Độc Cô thế gia mới hai mươi tuổi đã đạt được Nguyên Hoàng cảnh thất trọng! Nhất Chỉ Kiếm Thần, đệ tử đóng cửa của Độc Cô Tà! Kiếm pháp thông thần, kiếm ý cao tuyệt! Rất thành thạo về thuộc tính thổ và thuộc tính mộc.
Kiếm ý chính là một thứ mà một võ giả ước mơ và khát vọng tha thiết nhưng chưa chắc đã đạt được, cho dù là người có ngộ tính nghịch thiên như Tô Dật, nhận được quy tắc chung của Thiên Phong Kiếm Ý cũng không biết rõ ràng, còn chuẩn bị tìm một chỗ cố gắng nghiên cứu một lúc.
Chính là một thiếu nữ thần kỳ như vậy không chỉ có kiếm ý cao tuyệt, đồng thời còn là võ giả với ba thuộc tính.
Thiên phú như vậy đưa lên Thánh Sơn sẽ bị người như Vương Toàn Đức chê không đáng một đồng, lại có thể ở dưới sự dạy dỗ của Độc Cô Tà trở thành tồn tại nghịch thiên như vậy!
Từng mảng đất đai bị kiếm quang thiêu đốt bắt đầu chậm rãi tan chảy, hơi nóng không ngừng bốc lên, không gian trên không trung chấn động như nước thủy triều.
Tô Dật đứng giữa không trung, từng hơi nóng cực cao từ phía dưới bay lên trùng kích trong cơ thể của Tô Dật, nguyên khí thuộc tính hỏa trái lại cho cảm giác mát mẻ, áo bào xanh trên người phát ra dao động, thu lấy thiên tinh kinh phách của hắn, tự dưng phát ra sát khí kinh người.
Đối diện, Độc Cô Vũ Mặc vẫn nhàn nhã di chuyển, giống như đang bước trong đám mây ca hát, múa lượn trong nước, dường như nàng trời sinh chắc hẳn nên sống ở trong luyện ngục, Sát Thần ý nhanh chóng lan tràn.
Bỗng nhiên, chân mày Tô Dật lập tức nhíu lại.
Lẽ nào tâm của nữ tử như vậy giống như luyện ngục, mới có thể làm được nhẹ nhàng như vậy?
- Ta đã từng nói, trận thứ ba sẽ đưa nàng về nhà!
Tô Dật lạnh lùng nói.
Phía đối diện, thân hình Độc Cô Vũ Mặc cũng dần dần lao lên trên không trung, sóng dao động không gian tập trung ở dưới chân nàng, tạo thành một thanh kiếm mềm nhẹ, nàng đạp kiếm đón gió, trong thế giới vàng óng ánh, khí tức Nguyên Hoàng cảnh thất trọng của Độc Cô Vũ Mặc giống như chúa tể của thế giới.
- Nguyên Hoàng cảnh nhị trọng đến Nguyên Hoàng cảnh thất trọng, thực lực của ngươi rốt cuộc đã đạt tới một bước đó!
Tâm thần Độc Cô Vũ Mặc dò xét, trên khí chất thanh nhã, trong sự lạnh lùng còn kèm theo vẻ đẹp tuyệt mỹ.
- Ngươi quen biết Mục Dương?
Tô Dật không trả lời, trái lại nói ra một câu nghi ngờ liên quan tới Mục Dương trước.
Nhìn nữ tử thắt lưng chẳng bằng gang tay, miệng không tô son, trong lòng luôn cảm thấy nàng có sự cô đơn của riêng mình
Nàng chưa bao giờ mở mắt là thấy khắp thế gian ô uế nên không tình nguyện để thế giới dơ bẩn vào trong lòng sao?
Độc Cô Vũ Mặc khẽ gật đầu, trường kiếm trong tay vung vẩy giữa không trung tạo ra tiếng xé gió. Phía sau lưng dần hình thành ảo ảnh của một thanh kiếm khổng lồ, nàng nói.
- Ở Vạn Đạo Kiếm Minh, ngoại trừ sư phụ ra, Mục Dương là người ta duy nhất có thể tin tưởng!
Tô Dật khẽ gật đầu. Xem ra Vạn Đạo Kiếm Minh cũng là một đầm rồng hang hổ, cho dù cao thủ nhiều như mây nhưng Mục Dương vẫn cố hết sức chạy ra ngoài.
Điều này cũng chứng minh Độc Cô Vũ Mặc giống như Tư Đồ Mục Dương, trong lòng đều có sự thuần phác, trái lại người như vậy trong lòng tâm không có tạp niệm, mới có thể theo đuổi võ đạo đến mức cao nhất.
- Ngươi không cần vì Mục Dương mà nhường ta, bởi vì ta sẽ không nương tay đâu!
Độc Cô Vũ Mặc nói ra những lời lạnh lùng, đôi mắt nhắm chặt, vẻ mặt lạnh như sương nhìn về phía vị trí của Tô Dật.
- Nữ tử dụng tâm khống chế kiếm, tâm tính và linh hồn đã đạt đến một mức độ đáng sợ. Cả Ngự Thiên Cung cũng không lấy ra một người có thể so sánh được với nàng!
Trong lòng Tô Dật nghĩ.
Có thể xác định được, nếu Độc Cô Vũ Mặc đi làm một Ngự Hồn Sư cũng có thể đạt đến đỉnh cấp trong khoảng thời gian ngắn!
Hắn hít một hơi thật sâu, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công đã phát động đến mức cao nhất. Rất rõ ràng, Độc Cô Vũ Mặc là một tồn tại đáng sợ.
Trước khi tìm đến Long Thương, Độc Cô Vũ Mặc là cửa ải mà mình nhất định phải bước qua. Hắn nhẹ nhàng hoạt động cổ tay, nguyên khí thuộc tính hỏa che trời lấp đất bao phủ không gian, mang theo sát ý, Rồng không gian luôn ở trong tất cả không gian.
Đã rất lâu rồi, Tô Dật không gặp được một đối thủ nào khiến hắn khát vọng cố gắng chiến thắng, đặc biệt còn là võ giả nữ tính!
- Ầm!
Cũng trong lúc đó, hai người nhanh chóng lao về phía đối phương. Ảo ảnh thanh kiến cực lớn được bí văn quấn quanh phía sau lưng nàng phát ra khí tức kinh người, giống như một con thú lớn ngập trời đang vươn móng lớn xé trời cao, tính phá hủy tất cả.
Từ phía xa nhìn lại, tất cả sinh linh đều có một cảm giác mình thật nhỏ!
Kiếm ảnh chém rách trời đất, sáng như điện lao đi. Trong mắt Tô Dật thoáng kinh hãi, bản thể lập tức hóa thành bốn bóng người đồng thời xuất hiện ở bên cạnh Độc Cô Vũ Mặc!
- Ầm ầm ầm!
Kiếm quang cực lớn không rơi xuống, chém tất cả phân thân linh hồn của Tô Dật thành hư vô. Mà ở trên mặt Độc Cô Vũ Mặc lại hoàn toàn không thấy có chút sát ý nào, dường như giết chóc là chuyện đơn giản nhất mà nàng nhìn thấy trên thế gian.
- Két két!
Bản thể của Tô Dật nhanh chóng lùi lại một hướng, kiếm quang sắc bén đập mạnh vào mặt đất màu vàng cứng rắn. Trời đất rung chuyển và nổ mạnh giống như địa chấn vậy!
- Ầm!
Lập tức, trên mặt đất hình thành khẽ rãnh còn đáng sợ hơn trước, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình!
Mở màn hai hiệp giao đấu ngắn ngủi, Tô Dật đều rơi xuống hạ phong, ánh mắt cũng chợt cảnh giác.