Chương 1913
Chỉ có chút năng lượng vậy thôi à?
Độc Cô Vũ Mặc đứng ngạo nghễ giữa hư không, đôi mắt nhắm chặt, dáng vẻ lạnh lùng.
Khắp nơi trong thiên địa tràn ngập áp lực, một cảm giác cô độc lộ ra từ trên người Độc Cô Vũ Mặc.
Nhìn bóng dáng gầy gò trên không trung, Tô Dật cảm giác được không phải là thực lực đáng sợ, mà là sự cô liêu trong cuộc sống!
Là một sự vắng vẻ và tuyệt vọng từ trong lòng phát ra.
- Người này giống như Tuyết Hồng Lâu vậy, đều là Thiên Sát Cô Tinh!
Khóe miệng Tô Dật lập tức giật giật, cánh tay phải giơ cao Thiên Tinh Kinh Phách di chuyển về phía sau, từng tiếng bùm bùm vọng ra, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công lại lập tức phát động đến mức cao nhất!
- Ầm!
Dùng mắt thường có thể thấy được tiếng nổ mạnh đã khiến cho Độc Cô Vũ Mặc chấn động không nhỏ, trong nháy mắt Tô Dật ở phía xa như biến thành người khác, khí chất thay đổi nhanh chóng, chỉ dựa vào thính lực lại có thể cảm giác được trên thân phát ra khí tức hủy diệt cuồng bạo, bá đạo!
Xung quanh chỗ hắn đứng có con rồng màu vàng với những đường vân lấp lánh chói lòa không ngừng quấn quanh toàn thân, trong thần quang màu trắng, Tô Dật giống như chiến thần Kim Long chậm rãi bay ra.
- Ngươi cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc rồi sao?
Độc Cô Vũ Mặc hơi ngẩn người ra, thanh kiếm bạc lấp lánh trong suốt trong tay bỗng nhiên vung lên, trong mắt bắn ra sát ý!
- Vù vù!
Tiếng xé gió lập tức vang lên, trong đôi mắt Tô Dật sáng ngời, với khoảng cách trong gang tấc chợt có ánh sao phóng lên trời, tiếng rồng ngâm vang vọng không gian!
Cũng trong lúc đó, tay Tô Dật cầm thần binh, khí tức Man Hoang viễn cổ chợt hiện ra, cả không gian lập tức run rẩy.
- Mục Dương có tâm địa thuần lương, ta tin tưởng ngươi cũng vậy! Chỉ có điều hắn đang cố gắng tìm kiếm sự tốt đẹp trong thế gian, ngươi lại lựa chọn trốn tránh! Ta không phải đánh không nổi ngươi mà là thương hại ngươi! Một kẻ đáng thương gặp chuyện chỉ biết trốn tránh, chỉ biết nhắm mắt lại! Lực lượng có mạnh hơn nữa cũng sẽ vì trái tim của ngươi mà suy yếu hơn nửa!
Tô Dật cười lạnh, ánh mắt như xuyên qua Độc Cô Vũ Mặc, thu hết nữ tử như đám mây mong che trắng kia.
- Ầm!
Mấy đường kiếm quang ngập trời liên tục gào thét, trực tiếp lướt qua Tô Dật bên tai rời đi.
Chỉ nghe một tiếng động vang lên, mặt đất màu vàng đột nhiên bị hất tung lên, dường như có con rồng màu vàng lao lên trời, chiếm hết cả hư không, trong không gian lập tức nổ tung.
Mắt Độc Cô Vũ Mặc khẽ động, bàn tay trắng mịn nắm trường kiếm không ngừng run rẩy, sắc mặt cũng trở nên tái mét, nổi giận quát.
- Câm miệng! Câm miệng! Câm miệng!
Trong giây lát đó, mắt Tô Dật trầm xuống, khí tức cuồn cuộn che kín bản thân, khẽ than thở.
- Bất kể tâm cảnh của ngươi thế nào, núi vẫn ở đó, nước vẫn chảy! Nếu có thâm cừu huyết hận thì tự tay tàn sát, nếu có ý chí vượt mây thì tự tay leo lên! Hối hận, hành hạ mình như vậy là phong độ của thế gia sao?
Độc Cô Vũ Mặc nghiến răng nghiến lợi, hai hàng nước mắt tràn ra, từng giọt nước mắt màu xanh lam trong suốt giống như minh châu trong biển sâu, rực rỡ giữa thiên địa màu vàng này!
- Nước mắt màu xanh lam!
Trong lòng Tô Dật thịch một tiếng, chân mày dần dần nhíu lại.
Từng khí tức sắc bén đáng sợ từ trong cơ thể Độc Cô Vũ Mặc tuôn ra, ngưng tụ ở giữa không trung, không gian run rẩy, mùi máu nồng giống như kéo mình vào trong một hoàn cảnh sát khí khủng khiếp.
Lông mi ngừng động đậy. Trong nháy mắt khi nàng mở mắt ra, trời đất đột nhiên dừng lại, dao động cũng biến mất, ngay cả trái tim của Tô Dật cũng lập tức ngừng đập.
Đồng tử Độc Cô Vũ Mặc yên tĩnh như biển với màu xanh lam trong suốt, trong sự thần bí mang theo vài phần thuần khiết, ánh nước dịu dàng, giống như ánh trắng sáng thấp thoáng sau đám mây, vừa giống như minh châu trắng như tuyết bảo vệ Giao Nhân ẩn nấp dưới biển sau!
Dùng nước sâu không đủ hình dung, ngọc sáng lấp lánh cũng không bằng, trong đôi mắt mang theo ánh nước lại che giấu tình cảm không rõ ràng!
Kết hợp với mái tóc dài màu bạc giống như giọt sương mai trong thác nước, sặc sỡ lóa mắt, khiến người ta nhìn tới mà tự thấy xấu hổ không bằng.
- Rầm!
- Đây là...
Không chờ Tô Dật trả lời, Thiết Hồn Mạch cũng mạo hiểm mở to đôi mắt ti hí, nghiên cứu cẩn thận thiếu nữ thần bí trước mặt.
Đôi mắt tuyệt mỹ hoàn toàn trong sáng, trầm lặng, lấp lánh như ánh tuyết, bóng ngược in vào trong mắt nàng dường như cũng vấy bẩn bảo vật trong thiên địa vậy.
Trong lòng Tô Dật từng có rất nhiều suy đoán về chuyện hai mắt Độc Cô Vũ Mặc nhắm lại. Nàng bị mù? Hay là không trọn vẹn?
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được lại là kết quả này, trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu hắn trống rỗng, chỉ nghe một tiếng hít sâu, chấn động từ trong không gian thần bí truyền đến.
- Lam Tinh Song Nguyệt Đồng, bảo bối! Là bảo bối đấy!
Xích Phi Hồng kích động, sắc mặt đỏ bừng hét lên với Tô Dật.
Màng tai chấn động tới mức đau đớn, Tô Dật hết sức kinh ngạc. Thứ có thể khiến cho người lão luyện như Xích Phi Hồng hưng phấn đến thế, tuyệt đối là báu vật của thế gian. Hắn hỏi.
- Lợi hại tới mức nào?
- Trời ban mắt thần, mắt nhìn tới đâu, trong phạm vi nó có thể công kích thì huyễn thuật vô địch, miễn dịch với gần như tất cả huyễn thuật trên đời, có thể nói là một Kỳ Môn Huyễn Hồn Giới!
Trong lòng chấn động, Tô Dật liên tục lắc đầu, một tông môn nhị lưu có thể có một tông môn nhị lưu đều đã được xem là thực lực hùng hậu, còn cần phải chồng chất nguyên thạch mới có khả năng phát động.
Một người như vậy lại có thể ở lại trong một tông môn nhị lưu à?
Tô Dật không khỏi cảm giác tóc gáy dựng ngược, càng quỷ dị hơn là lại có giọng nói huyền bí truyền đến, khẽ nói:
- Còn nữa, chính bởi vì Lam Tinh Song Nguyệt Đồng rất thần kỳ, có thể nói lợi khí tìm bảo cực tốt, trên đời không có bất kỳ nơi nào mà nàng không thể đi!
Thiết Hồn Mạch đồng thời có một cảm giác bị nhìn thấu rất khó chịu, người đối diện giống như ánh trăng chiếu tới, quan sát Tô Dật, Thiết Hồn Mạch nói.
- Nàng hình như đang nhìn thấu ngươi!
Hàng mi tuyệt đẹp của Độc Cô Vũ Mặc khẽ nhíu lên, hơi nước tản đi, tăng thêm vài phần thần quang động lòng người. Nàng nhìn chằm chằm vào Tô Dật đầy vẻ cao ngạo, cuối cùng lại bất giác e thẹn.
- Sau khi bảy tuổi, ta đã không muốn tiếp tục nhìn thế giới không sạch sẽ này nữa, hễ là người nào từng nhìn thấy hai mắt của ta đều phải chết, ngươi cũng sẽ không ngoại lệ!
Tô Dật lấy lại tinh thần. Hóa ra Độc Cô Vũ Mặc còn có trợ lực mạnh mẽ như vậy. Hắn lập tức cười nhạt.
- Ta dám nói, sau này sẽ ngươi mở mắt nhìn thế giới đặc sắc này mỗi ngày. Còn nữa, ta cũng sẽ không chết!
- Ầm ầm!
Kiếm khí khủng khiếp lại một lần nữa phát ra, không gian nổ tung từng mảnh, không ngừng chấn động ở trước người Tô Dật và Độc Cô Vũ Mặc.
Tô Dật khẽ nhếch mép, mang theo sự cao ngạo và bất kham, bắt đầu công khai nhìn thẳng vào đôi mắt khiến người ta mê muội kia!
- Ngươi sẽ chết!
Độc Cô Vũ Mặc bị nhìn như vậy thì thấy có chút xấu hổ, trong mắt lập tức bắn ra tia sáng màu xanh, không gian lập tức vang lên tiếng xé rách, kiếm quang đi qua nơi nào, không khí ở đó nổ tung, vang vọng trong trời đất!
Một giây tiếp theo, Tô Dật cười híp mắt vận chuyển nguyên khí thuộc tính hỏa tới tốc độ cực hạn. Mỗi lần đều tránh được đòn tấn công của Độc Cô Vũ Mặc.
Cuối cùng, Độc Cô Vũ Mặc khẽ gầm lên phẫn nộ, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận và sử dụng ra kiếm ý, từng chiêu kiếm che trời lấp đất không hề nể nang tấn công vào các điểm yếu một cách vô cùng tàn nhẫn!
Càng đấu càng đáng sợ, theo nguyên khí trong cơ thể Tô Dật trút ra càng nhiều, càng có thể cảm giác được Độc Cô Vũ Mặc đã nhìn thấu động tác tiếp theo của mình!