← Quay lại trang sách

Chương 1915

Ngươi là nữ nhân mạnh nhất mà ta gặp phải!

Giọng nói nặng nề dần dần vọng đến, Tô Dật tiếp nhận quá trình lột xác kỳ lạ, cơ thể vốn hiện lên ánh sáng rực rỡ lúc này lại trong suốt, long văn quấn quanh phát ra ánh vàng.

Sau khi mảnh vảy rơi xuống, giống như nhận được sự sống mới, đôi mắt giống như đầm ngọc, Tô Dật vẫn khó có thể kìm chế được chấn động trong lòng.

Nếu như vừa rồi, vào giây phút cuối cùng mà không được Bạch Giao Thần cứu mạng, rất có thể mình đã bị thương nặng!

- Đây là lực lượng thế gia sao? Ngay cả nàng cũng chỉ có thể đạt được tầng thứ hai! Long Thương sẽ khủng khiếp tới mức nào?

Cẩn thận quan sát Tô Dật từ trong khói bụi đi tới, hiện lên ánh sáng rực rỡ, đường vân huyền ảo khó dò giống như được thần quang gia tăng lên người, tự dưng nàng có thể cảm giác được khí tức Tô Dật lại mạnh hơn.

Ban đầu mình vốn đã che giấu cảnh giới Nguyên Hoàng cảnh bát trọng, cuối cùng lại mơ hồ có vẻ như ngang ngửa với Tô Dật.

- Một đòn cuối cùng!

Tô Dật thở hắt ra một hơi, cơ thể đã đạt đến trạng thái hoàn mỹ, nếu lúc này có thể tìm một chỗ yên tâm tu luyện, Tô Dật hiểu rõ, mình tuyệt đối có thể đột phá Nguyên Hoàng cảnh bát trọng!

- Bạch Giao Thần đã đưa cho ngươi một chút nguyên lực sinh mạng cuối cùng! Cố gắng lợi dụng cho tốt đi!

Thiết Hồn Mạch khẽ nói.

Tô Dật nặng nề khẽ gật đầu, sau đó quay lại liếc nhìn Thiên Phong Ngọc Bích phía dưới, Tô Dật nhất định phải xông qua cửa ải này!

Xông qua thay Bạch Giao Thần, thay Tô Cuồng Ca, thay Đoan Mộc Tiêu Mạn, càng cũng vì mình!

Nguyên khí lại cuồn cuộn trào ra, vòng thần quang trên người Tô Dật điên cuồng phun ra, cơ thể có từng tia điện quấn quanh, gân cốt trên người không ngừng kêu lên rắc rắc, phía sau lưng có mấy trăm ảo ảnh biến hóa cực nhanh.

- Phục Yêu Huyễn Diệu Điển tự động lưu chuyển!

Mắt Xích Phi Hồng giật giật, trong lòng nghĩ đến nguyên nhân nhất định là do lực lượng của Bạch Giao Thần vừa rồi vẫn còn ở trong thân thể, lập tức mỉm cười!

- Vù vù vù!

Ảo ảnh yêu thú khổng lồ hung hãn khác thường, trong lòng Tô Dật giống như có vô số ngọn lửa cuồng bạo đang chảy xiết ra, một sóng năng lượng khác thường đáng sợ tràn ngập trong người.

- Ta sẽ chứng minh, thế gian không phải tệ hại như ngươi nghĩ!

Đôi mắt như hổ đói rình mồi đột nhiên trầm xuống, vẻ hung hãn trong mắt Tô Dật đã biến thành sát ý vô tận, tâm thần thoáng động, trong nháy mắt lại có sát khí ngập trời tràn ra.

Giữa không trung có yêu thú hoành hành, Thần Ma ngâm nga!

Uy lực không gì sánh được đang xoay quanh cơ thể Tô Dật, Tô Dật giơ Thiên Tinh Kinh Phách lên thật cao, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị hét lớn một tiếng.

- Huyết Hoàng Liệt Thiên Trảm!

Đối mặt với một trảm chấn động thiên địa, khí tức Độc Cô Vũ Mặc cũng không ngừng tăng lên, kiếm khí sắc bén quanh quẩn bên người. Lời Tô Dật vừa nói dường như làm cho nàng xúc động, nụ cười thoáng hiện rồi biến mất.

Kiếm ý khủng khiếp ngưng tụ ở trên ngón trỏ với uy áp vô hình, nàng còn chưa thi triển, không khí đã chia ra làm hai!

- Ầm!

Thần Cầm ngạo thế, cánh lửa vỗ mạnh, ngọn lửa vô tận từ trong hai cánh nhanh chóng bắn ra như muốn đốt cháy hết dơ bẩn trong thiên hạ, loại bỏ hết bất công trong thiên hạ!

Lửa cháy khắp trời đầy bá đạo, tất cả tập trung ở trong ánh sáng ngời, ngân hà lưu chuyển, trời đất rung chuyển.

Trong nháy mắt đó, uy năng cực lớn của Huyết Hoàng Hàm Kiếm lại hạ xuống thế gian!

- Kỷ kỷ!

Dưới tiếng kêu của Thần Cầm, khí tức bá đạo như nghiền nát tất cả lại xuyên qua nghìn sóng vạn sóng, cắt nát hư không, va chạm vào kiếm ý sắc bén, tiến thẳng không lùi!

- Ầm!

Trời đất rung chuyển, tiếng nổ cực lớn truyền đến, sau đó chỉ nghe được một tiếng vỡ vụn giòn tan!

Vào lúc này, trời đất yên tĩnh, xung quanh không hề nghe được một tiếng động nào!

Sóng lực xoay tròn trên bầu trời đã hoàn toàn phá hủy trời đất màu vàng thành một mảnh hoang vu, trên mặt đất hiện ra rất nhiều rãnh sâu cực lớn, khủng khiếp giống như vách núi, từng hố sâu không thấy đáy giăng kín trên mặt đất giống như chúng vốn đã có ở đó!

Dưới tiếng động nặng nề vang lên, ngọn núi màu vàng phía xa bị trực tiếp phá hủy, cả ngọn núi khổng lồ đổ nát rạn nứt, đá vụn bắn nhanh trong khoảng không!

Một đường máu thật dài xẹt qua bầu trời màu vàng óng, Tô Dật Yêu Thần Chiến Khải đã vỡ nát, lộ ra thân thể đầy vết thương do kiếm ý gây ra, sóng công kích cực lớn đánh vào trên thân thể khiến Tô Dật cảm giác như bị một trùy đánh trúng tim!

Làn da mịn màng như ngọc đã đầm đìa máu tươi, nơi khóe miệng không ngừng có máu tràn ra. Sau khi Tô Dật lùi lại mấy nghìn thước, trong mắt đầy vẻ chấn động. Ngoài xa, bóng đen giống như diều đứt dây theo gió bay đi!

Tô Dật uống vào một lọ linh dịch, đan điền giống như được bơm nước lại phát động nguyên khí trong khí hải, thân hình hóa thành một tàn ảnh, vững vàng đón được Độc Cô Vũ Mặc ở ngoài xa đang rơi xuống!

Độc Cô Vũ Mặc quỳ một chân trên mặt đất, sắp hôn mê, trên mặt cắt không còn một giọt máu, thân thể mềm mại giống như con chim nhỏ mất đi đôi cánh, rất mảnh mai, môi đã khô khố.

Tô Dật trầm ngâm một lát rồi dốc gần nửa lọ linh dịch vào trong miệng Độc Cô Vũ Mặc, mái tóc đen nhánh của nàng xõa trên cánh tay Tô Dật, giống như dải ngân hà trên bầu trời chảy qua tim.

Không hiểu sau trong lòng hắn thấy đau xót, thiếu nữ trong mắt mềm yếu như vậy, đáng lẽ nên được người khác yêu mến!

Môi Độc Cô Vũ Mặc khẽ mấp máy, giọng cay đắng anh, yếu ớt phát ra từ đôi môi tái nhợt:

- Không phải phụ thân, các ngươi rốt cuộc là ai? Đừng! Người nhà của ta, đừng mà!

Tô Dật thật lâu không nói gì, ngây người tại chỗ, hình như một lần nữa trở lại thôn Linh Cổ, tận mắt nhìn thấy người quen biến mất khỏi tầm mắt. Hắn bất giác vén mái tóc của Độc Cô Vũ Mặc lên, mặc cho bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt cánh tay của mình.

Cơ thể khẽ run rẩy. Một lát sau, linh dịch vào cơ thể, lại được Tô Dật kích phát, luyện hóa, sắc mặt Độc Cô Vũ Mặc mới đỡ hơn, đôi mắt trong trẻo mở ra, giọng run rẩy nói.

- Sao ngươi lại cứu ta?

Nàng vừa nói dứt lời thì cố thoát khỏi hai cánh tay của Tô Dật ra, lại bị Tô Dật cường thế đỡ lấy, trầm giọng hét lớn.

- Cực khổ thì cực khổ cũng phải đối mặt, quá khứ vĩnh viễn đều đã qua, người nhà nhìn thấy ngươi như vậy cũng sẽ không vui đâu!

- Ngươi!

Độc Cô Vũ Mặc sững sờ, dựa sát vào trong lòng Tô Dật, nhất thời nức nở, nàng như đã lĩnh ngộ, lẳng lặng nhắm mắt lại, nhưng hai dòng nước mắt màu xanh lam vẫn tràn qua khóe mắt chảy xuống tai.

- Cám ơn ngươi, ta thua rồi!

Độc Cô Vũ Mặc khẽ động, ngón tay như ngọc siết chặt, máu tươi theo giọt nước mắt rơi vào trong bùn đất.

Tô Dật nặng nề than khẽ một tiếng, vỗ nhẹ vào gương mạt Độc Cô Vũ Mặc, ánh mắt dao động rồi khẽ nói.

- Ta cũng từng tự mình trải qua cảm giác bị tàn sát cả tộc, cũng chứng kiến qua vụ án thảm khốc khi cả tộc bị tàn sát, có thể sống vốn đã là một may mắn, ngươi không nên hành hạ mình! Có thù oán thì báo! Còn phải báo thật ngoan độc!

- Nhưng ta không biết kẻ thù của ta rốt cuộc mạnh đến mức nào, sư phụ luôn nói ta còn chưa đủ mạnh, ta thật sự không biết!

Độc Cô Vũ Mặc rất bàng hoàng chỉ ra sức lắc đầu, từng sợi tóc bạc vung lên cao, vẻ mặt đau khổ. Đây vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng nàng!

- Tới lúc này rồi, chẳng lẽ còn có chuyện gì mà Kiếm Thần Độc Cô Tà không làm được à?

Tô Dật nhíu mày, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Chợt một ý nghĩ không tốt dần hiện ra.