Chương 1929
Trong lúc hoảng hốt, khí tức chấn động lòng người tràn ra, Tô Dật cảm giác mình đã lơ lửng trong không trung rất lâu.
Bên trong hư không vô biên vô tận, bản thể của Tô Dật tản ra khí tức viễn cổ mênh mông, Tô Dật ở trung tâm của trận gió xoáy, Giới Vực Châu trước người tản ra năng lượng thiên địa cổ xưa nồng đậm bao quanh người hắn.
Tô Dật giống như một chiếc lá rụng xoay tròn trong cơn lốc hư không, tâm hải chẳng khác nào bị một tảng đá lớn đề nặng, trước sau không có cách nào tỉnh dậy được.
Tiềm thức cảm giác mình đang chịu đựng biến hóa mãnh liệt của không gian, khí vận Kim Long phát ra năng lượng khiếp người trong vòng xoáy vô cùng vô tận này.
Lực mạnh rót vào linh hồn khiến Tô Dật cảm giác đau đớn như bị xé rách, da và huyết mạch lập tức căng nổ.
- A...
Tiếng rên đau đớn từ trong cổ họng phát ra, hai tay Tô Dật không có sức lực thõng xuống, Giới Vực Châu trước sau xoay quanh trước ngực, ánh sáng cô xưa nâng cơ thể của Tô Dật dần dần bay lên cao.
Trong mắt của hắn là khoảng không rộng lớn, ánh sao chuyển loạn, nhật nguyệt lơ lửng, năng lượng gió bão vô cùng vô tận tản ra.
- Ầm!
Chỉ nghe Long Quảng phát ra một tiếng động lớn, Đoan Mộc Tiêu Mạn và Thánh Tôn đồng thời đánh ra khí tức cực lớn về phía Long Quảng. Trên không trung mênh mông, một bên là trận gió xoáy lớn, một bên là cường giả quyết đấu!
Kim Long gầm vang, ánh sáng màu vàng khắp trời phủ lên những tảng đá lớn, nhuộm vàng chúng và đánh tới.
- Ầm ầm!
Cảm giác được thực lực thật sự của Long Quảng, Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng không dám khinh thường, sau khi ra khỏi cung, sau Huyết Long thì đây là cường giả nửa bước Nguyên Thiên thứ hai.
Hai nàng liếc mắt nhìn trận gió xoáy phía xa, dải ánh sáng lạnh lẽo giống như mũi tên bắn về phía chân trời, vang lên tiếng ngâm của Băng Long.
- Lần này, ta muốn một mình chiến đấu!
Đoan Mộc Tiêu Mạn lùi lại và thu hồi ánh mắt.
Khi nàng lại ngước mắt lên, trong đôi mắt là lửa giận và sự kiên định!
Thế tấn công của Long Quảng vẫn không giảm, ánh mắt chấn động, trong mắt giá lạnh, khi thấy Thập Ngọc Lâu sắp biến mất, trong lòng Long Quảng cũng nóng như lửa đốt.
- Đoan Mộc, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Nguyên khí trên thân Đoan Mộc Tiêu Mạn cuồn cuộn ra như nước lũ, trong tay lập tức có một khí hàn băng trực tiếp tăng lên, mặt cười lạnh tràn ngập băng sương.
- Nói ra tung tích của Đoan Mộc Kình Thiên!
Trong lòng Long Quảng tức giận, trong tay liên tục đẩy ra chưởng lực Kim Long, không gian xung quanh xuất hiện rất nhiều vết nứt, trong ánh sáng tối tăm hiện ra ánh sáng đáng sợ.
Kình phong cuồn cuộn không ngừng, khí thế quay cuồng!
- Muốn biết tung tích của Đoan Mộc Kình Thiên sao? Hắn lại ở trong trận lốc xoáy đấy!
Long Quảng rung tay áo, chưởng ấn kèm theo lực lượng khủng khiếp, chớp mắt đã xuyên qua không trung đánh về phía Thánh Tôn!
- Ngao!
Trong tay Đoan Mộc Tiêu Mạn lập tức có dải hàn băng quấn quanh, hai người va chạm vào nhau, kình khí khủng khiếp chấn động ra.
Dưới uy thế cực lớn, Thánh Vương khí của Thánh Tôn xuất hiện một vết nứt, mình chỉ đứng gần cuộc chiến đấu giữa hai người tu vi nửa bước Nguyên Thiên, trong lòng đã phải chịu áp lực cực lớn, người bình thường không thể tưởng tượng được!
Trong tay ngưng tụ ra từng thủ ấn huyền ảo, Đoan Mộc Tiêu Mạn kéo Thánh Tôn quay về, sắc mặt tái xanh, bước chân lảo đảo, hai người trơ mắt nhìn Long Quảng hóa thành bóng một con Kim Long lao nhanh về phía cơn lốc xoáy!
- Không tốt, Tô Dật vẫn ở bên trong!
Thánh Tôn hô to một tiếng.
Đoan Mộc Tiêu Mạn giữ vai Thánh Tôn lại, hai mắt chợt bắn ra tinh quang, cơ thể lập tức hóa thành ảo ảnh băng lam đuổi theo Long Quảng phía xa.
- Ngươi ra ngoài trước! Không gian sắp có biến hóa nữa rồi, nếu ngươi không đi ra, sẽ xảy ra vấn đề đấy!
Sau khi nói dứt lời, Đoan Mộc Tiêu Mạn lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi đuổi về phía Long Quảng, đôi môi đỏ mọng của Thánh Tôn nhếch lên, hai tay nắm thật chặt.
Không thể phủ nhận, Nguyên Vực cảnh lục trọng của mình còn xa mới có thể so sánh được với cảnh giới nửa bước Nguyên Thiên, mình ở đây chẳng những không có thể báo thù cho Thánh đế, càng không thể giúp đỡ Đoan Mộc Tiêu Mạn.
Thân ở trong thiên địa hỗn loạn, lửa và hơi nước liên kết với nhau, một khí tức hủy diệt tràn ngập không trung, cả không gian lại bắt đầu xuất hiện hiện tượng bài xích.
Khóe mắt Thánh Tôn giật giật, gương mặt đầy sương lạnh, oán hận liếc nhìn phía trước, thân hình lui nhanh về phía sau, bay nhanh tới lối ra!
Trên quảng trường Phục Yêu có từng nhóm người tốp năm tốp ba tụ tập, từng đôi mắt lo lắng không ngừng tìm kiếm bóng dáng trong Thập Ngọc Lâu đi ra.
Quảng trường Phục Yêu đã được Phục Yêu môn quét dọn sạch, Liễu Nhược Hi và đám người Bá Vương tông ngồi ở trên bậc thang, chịu gió lạnh thấu xương thổi qua, vẫn lo lắng chờ đợi với ánh mắt sốt ruột.
- Có người đi ra!
Tô Cuồng Ca trầm giọng nói, đôi mắt trống rỗng híp lại.
- Là Thánh Tôn!
Nhất thời, người của Thánh Sơn và Liễu Nhược Hi đều xúm lại, đám người Viêm Diệt Thiên cũng lao tới.
Nhìn Thánh Tôn có vẻ tiều tụy, khóe miệng còn có vết máu tràn ra, hai tay Thánh Hỏa trưởng lão run rẩy nói.
- Thánh Tôn, bên trong xảy ra chuyện gì!
- Phụt!
Thánh Tôn lại phun ra một ngụm máu, vội vàng phong tỏa kinh mạch phong trở, Dạ Ức đi tới phía sau Thánh Tôn, hai tay đẩy ra.
- Nguyên khí bùng nổ mà thôi, điều dưỡng nghỉ ngơi sẽ khỏi!
Dạ Ức lẩm bẩm nói.
Thánh Tôn quay đầu cười với Dạ Ức, ánh mắt nhìn Tuyết Hồng Lâu và Liễu Nhược Hi, ánh mắt hai người vô cùng lo lắng dường như đang hỏi về tình hình của Tô Dật bên trong.
- Chúng ta trở về đi!
Thánh Tôn than thở.
Gương mặt tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, cả Tô Cuồng Ca và đám người thế gia đều hỏi về tình hình bên trong.
- Các ngươi tìm được Tô Dật rồi sao?
Thánh Tôn lắc đầu, nói cho mọi người biết Đoan Mộc Tiêu Mạn và Long Quảng vẫn còn đang tìm Tô Dật.
- Tô Dật...
Liễu Nhược Hi sốt ruột không nhịn được, cơ thể khẽ run lên.
Nàng nặng nề thở dài. Ở trong tâm của trận gió lốc cuồng bạo, cho dù là Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng tuyệt đối không thể lành lặn trở ra, Thánh Tôn cũng không nói ra những lời này.
- Đi về trước đi! Sống hay chết, cuối cùng cũng đã có số rồi!
Thánh Tôn lại nói.
Liễu Nhược Hi không ngừng lắc đầu, căn bản không tin vào tình hình trước mắt, giọng nói trầm lắng của Thánh Tôn lại vang lên.
- Trở về!
Trên mặt Tây Vô Tình và Vô Thường Tiên Tử, Thanh Hoàng, Âm Dương Nhị Minh lộ vẻ nặng nề, suy nghĩ một lát vẫn đành tránh đường.
- Nhược Hi, ngươi về trước đi, tiểu tử đó nhất định sẽ không có việc gì đâu. Ngươi về Thánh Sơn chờ hắn!
Vô Thường Tiên Tử hạ giọng nói.
Cảm giác đau buồn và thê lương tràn ngập trong mắt, Liễu Nhược Hi dường như mất đi ba hồn sáu phách, mãi mới nói ra được một câu.
- Được! Ta ở Thánh Sơn chờ hắn!
Nàng vừa dứt lời, không chỉ Thánh Hỏa trưởng lão, Thánh Tôn và Tuyết Hồng Lâu đồng thời biến sắc, trải qua cuộc chiến giành vị trí trên Thiên Phong, Liễu Nhược Hi hình như đã thay đổi rất nhiều.
- Long Quảng và Đoan Mộc Tiêu Mạn vẫn còn ở bên trong, có vấn đề gì, các ngươi cứ hỏi bọn họ!
Thánh Tôn thấy người của bốn thế gia lớn lại nổi giận.
Sau đó, Thánh Tôn liếc nhìn Tuyết Hồng Lâu, sự căm hận được thu lại, dẫn theo đám người Liễu Nhược Hi phá không rời đi.
--------------------------------------
Trong Thập Ngọc Lâu.
Gió bão dừng lại, khi Long Quảng và Đoan Mộc Tiêu Mạn chạy tới, gió bão vừa lúc biến mất.
Trong không gian, lực bài xích rất lớn bắt đầu tách mọi vật trong không gian, khí tức lan tràn ra khiến người ta có một cảm giác cực kỳ lạnh giá.