← Quay lại trang sách

Chương 1930

Vô liêm sỉ!

Không trung lập tức bắt đầu rug lên, lấy vị trí cơn lốc biến mất làm trung tâm, bỗng nhiên bắn ra ánh sáng mãnh liệt, không trung bắt đầu phát ra lực đẩy khủng khiếp.

Long Quảng phát động tất cả tu vi nửa bước Nguyên Thiên, năng lượng công kích vào khoảng không, thân hình vẫn không ngừng lắc lư giữa không trung.

- Tô Dật!

Đoan Mộc Tiêu Mạn đứng ngạo nghễ trong gió, nhìn Long Quảng không ngừng phát ra áp lực, trong lòng càng chắc chắn hơn.

Trong Thập Ngọc Lâu còn che giấu bí mật cực lớn, rất có thể Đoan Mộc Kình Thiên ở trong đó.

Trước đó Tô Dật đưa Giới Vực Châu cho mình xem qua, cho dù Đoan Mộc Tiêu Mạn không thể xác định, cũng chỉ có thể đánh cược.

Long Quảng quay đầu, nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn trầm tĩnh đứng đó, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ.

Hắn được khí tức Kim Long không ngừng xoay tròn bao quanh, ánh sáng màu vàng cuồn cuộn quanh quẩn, Long Quảng ngược lại cười như điên nói.

- Đoan Mộc Tiêu Mạn, xem ra ngươi có dự tính trước mọi việc của Tô Dật! Ngươi không lo lắng cho tình lang của ngươi như vậy sao?

- Ta không hiểu ngươi nói vậy là có ý gì.

Trong lúc đó, Đoan Mộc Tiêu Mạn lạnh lùng nhìn qua, mơ hồ có thể cảm giác một năng lực cực đoan đang mạnh mẽ áp chế mình.

Long Quảng thu lại lửa giận nhưng uy áp cực lớn vẫn khiến người ta hãi hùng khiếp vía.

- Thế gia từ trước đến nay đều bỏ mặc Ngự Thiên cung, nhưng không ngờ lại xuất hiện hai tỷ đệ các ngươi, một kẻ Nguyên Thiên cảnh, một kẻ nửa bước Nguyên Thiên cảnh! Xem ra, Long gia ta đã sơ sót rồi!

Đoan Mộc Tiêu Mạn nhìn không chớp mắt, trong miệng lạnh lùng quát một tiếng, phía sau lưng có ảo ảnh ngưng tụ, nói.

- Thế nào? Ngươi còn muốn diệt Ngự Thiên cung sao? Cũng đúng thôi. Ngươi hết tiêu diệt Thiên Phong Võ Các, lại tiêu diệt Thiên Yêu Tông, có chuyện gì mà các ngươi không làm được chứ!

Khóe miệng Long Quảng giật giật, cảm giác có hơi lạnh đang tràn ngập, ánh mắt lạnh lùng nói.

- Người mạnh là vua, ngươi không thể không hiểu đạo lý này! Ngày hôm nay ta đánh với ngươi một trận cũng không phải thượng sách, tất cả cứ chờ tới lúc Tô Dật đi ra tất có kết cục. Ngự Thiên cung, bản tôn tất nhiên sẽ đi tới xem thử!

Còn chưa nói dứt lời, một tiếng rồng tiếng vang vọng từ trong ảo ảnh con rồng màu vàng sau lưng Long Quảng, con rồng lớn với hàng vẩy dài phát ra ánh sáng màu vàng khẽ chấn động, nhất thời kình khí theo ánh sáng bắn nhanh vào không trung!

- Vù vù!

Ảo ảnh lắc lư, ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía, không gian trực tiếp kéo ra vết nứt tối tăm, thâm thúy giống như nuốt cắn linh hồn vậy.

Đoan Mộc Tiêu Mạn còn chưa kịp động, Long Quảng đã biến mất ở trong khe nứt.

Không trung dao động, ánh sáng màu vàng nhuộm tầng mây phía xa, tất cả đều ở trong hỗn độn.

Tầng băng tuyết rung mạnh, Đoan Mộc Tiêu Mạn cuối cùng vẫn không chịu được, bước chân lảo đảo.

- Quả nhiên hắn cũng không chịu nổi!

Ánh mắt nghiêm lại, Đoan Mộc Tiêu Mạn khả năng quan sát hơi nước che phủ phía trước, môi đỏ mọng khẽ rung lên:

- Ngươi đã hứa với ta là phải về đấy!

Ảo ảnh băng loan phía sau lưng run rẩy, trong không gian tối tăm khủng khiếp vẫn không ngừng dao động, ánh sáng của cơn lốc đã hoàn toàn biến mất, Tô Dật dường như cũng theo gió bão lập tức biến mất.

Áp lực trong không khí xung quanh dần dần tăng lên, không gian liên tục bị nghiền nát, nổ tung!

Có tiếng Băng Loan kêu to, vang vọng trong không trung, hơi lạnh thấu xương dần tiêu tan, gót sen của Đoan Mộc Tiêu Mạn khẽ dời đi, ảo ảnh thần điểu Băng Loan phía sau run rẩy, cũng lập tức biến mất ở trong Thập Ngọc Lâu.

Qua một lát, ảo ảnh Thập Ngọc Lâu đã hoàn toàn biến mất.

- Biến mất rồi! Không thấy Thập Ngọc Lâu đâu nữa!

Tây Vô Tình quát lớn, trong con mắt thâm thúy có hơi lạnh bắn ra, Đoan Mộc Tiêu Mạn là hy vọng duy nhất của mình, nếu Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng không đi ra, vậy Tô Dật sẽ gặp nguy hiểm!

Khí vận thiên địa nhẹ nhàng tung bay, Thập Ngọc Lâu dường như không tồn tại, ánh mắt mọi người kinh hãi, ánh mắt người của năm đại thế gia lạnh như băng đồng thời cũng trở nên kinh ngạc run rẩy.

Người của Ngự Thiên cung cùng với Phục Yêu môn đều đứng chung một chỗ. Đám người Xích Cửu Chân, Xích Đông Tuyệt còn có Xích Tinh Báo đứng ở trên đài chiến đấu cao hơn, ánh mắt không ngừng biến đổi.

Trong một góc của núi rừng còn có rất nhiều đệ tử của Phục Yêu, trong không trung vẫn còn lưu lại khí tức khủng khiếp, mãi đến khi giây phút Thập Ngọc Lâu biến mất, vạn thú kêu vang chấn động khắp nơi!

Linh cầm trong nháy mắt lao về phía trên không trung, giống như thoát khỏi ràng buộc cuối cùng, trong Đại Yêu Sơn Mạch bao la, tiếng rất nhiều yêu thú vang vọng.

Tất cả hiện tượng khác thường đều cho thấy cảnh tượng khủng khiếp nhất đã kết thúc.

- Tông chủ vẫn ở bên trong! Chúng ta làm thế nào đây!

Ánh mắt Xích Cửu Chân chấn động, trong lòng thấy khủng hoảng.

Trên chiến đài, vẻ mặt Xích Tinh Báo và Xích Đông Tuyệt càng thêm khó coi, bọn họ cũng không hy vọng Tô Dật xảy ra chuyện gì.

Cho dù không phải là tông chủ Phục Yêu tông, độc trên người mình cũng cần phải được giải hết, nghĩ đến Tô Dật có khả năng sẽ không ra được nữa, sắc mặt hai người đồng thời đen như than.

Mỗi đệ tử Phục Yêu tông đều ngơ ngác nhìn nhau, Thiên Phong đã xảy ra chuyện quả thực không thể tưởng tượng nổi, không tới bảy ngày, Thập Ngọc Lâu đã biến mất, gây ra chấn động khó có thể bình tĩnh lại được.

- Vậy là kết thúc rồi à?

Viêm Diệt Thiên vẫn không dám tin, Thập Ngọc Lâu đã từng xuất hiện hơn vạn năm, mỗi lần xuất hiện nhất định sẽ duy trì liên tục suốt một năm tự nhiên lại nhanh chóng biến mất như vậy.

- Sợ rằng sau này không thể tổ chức cuộc chiến sắp xếp vị trí Thiên Phong được nữa rồi!

Trong mắt Độc Cô Thành đầy sương lạnh.

Vân Trung Ly vẫn đứng ở phía trước, mắt nhắm lại, toàn thân phát ra kình phong giống như tiên nhân trong mây, trầm giọng nói.

- Trên đời đã không còn Thập Ngọc Lâu nữa!

Dạ Ức và Viêm Diệt Thiên đồng thời nhìn về nơi trống rỗng ngoài xa, một tiếng ngựa hý vang vọng khắp nơi.

Trong chớp mắt tiếp theo chợt xuất hiện một vết nứt màu xanh kèm theo hơi lạnh phủ xuống, Đoan Mộc Tiêu Mạn hạ xuống trên quảng trường.

- Cung chủ!

Cổ Nhạc hưng phấn vô cùng, nhưng trong lòng đám người thế gia lại chẳng khác nào bị đá lớn đập xuống, đặc biệt không vui.

Tất cả mọi người xúm lại. Người của Bá Vương tông, Phục Yêu môn và cả Ngự Thiên cung cùng hỏi.

- Cung chủ, Tô Dật đâu?

Đoan Mộc Tiêu Mạn thu lại khí tức, trong mắt lóe lên chút đau thương, nhìn ánh mắt mong chờ và khát vọng của đám người Tây Vô Tình, Đoan Mộc Tiêu Mạn che giấu cảm xúc của mình, vẫn trầm tĩnh nói.

- Tô Dật đang ở một nơi an toàn, các ngươi không cần lo lắng!

- Phù!

Tây Vô Tình cùng với Cổ Nhạc trưởng lão nhất thời khẽ gật đầu, sau đó Đoan Mộc Tiêu Mạn nhìn về phía bốn thế gia lớn.

- Đoan Mộc cung chủ, Long Thần đâu?

Dạ Ức nói.

- Đi rồi!

- Đi à?

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, lộ vẻ không hiểu, theo tính cách của Long Quảng không đạt mục đích thề không bỏ qua, làm sao có thể đi sớm như vậy.

Dạ Ức bĩu môi, tỏng mắt lóe lên sự giảo hoạt, áo choàng phía sau thoáng động.

- Nếu đã vậy, ta cũng trở về Thiên Lan Hải Thành đây!

Dạ Ức xoay người lại quan sát, sau đó nói với Viêm Diệt Thiên và Độc Cô Thành nói:

- Ta đi trước một bước!

Viêm Diệt Thiên không rõ nhưng biết chắc có bí mật nào đó được che giấu, sau đó cùng Độc Cô Thành lập tức biến mất.

Thoáng cái, ba thế gia đều đã biến mất, Vân Trung Ly cười nhạt nói.

- Nơi an toàn à?

Hắn liếc nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn, trong mắt đầy ẩn ý xâu xa, giọng nói hùng hậu của Vân Trung Ly vang vọng trong không trung.

- Phục Yêu môn nghe rõ cho ta, nhìn cho kỹ xem lúc nào Tô Dật đi ra, bất kỳ kẻ nào cũng không được động vào một sợi tóc gáy của hắn, ba tháng sau, ta muốn nhìn thấy Tô Dật ở Vân Tiên Cổ tông!