← Quay lại trang sách

Chương 1932

Trong trời đất xa xăm, khi ánh sáng của Giới Vực Châu trước ngực Tô Dật cuối cùng tiêu tan, cơ thể Tô Dật cũng trở nên óng ánh trong suốt.

Hắn lơ lửng ở trong dải ngân hà đảo ngược, xung quanh tối tăm, ánh sáng di động, trong lúc thất thần, Tô Dật có thể cảm giác mình đã xuyên qua một khoảng cách rất dài.

- Vù vù!

Dưới khí tức mênh mông bao phủ, Tô Dật cuối cùng đi tới ánh sáng cuối đường hầm.

Bước vào một môi trường khô ráo nóng bỏng, xung quanh là cát đỏ.

Phía xa có ba mặt trời nhô lên cao, hơi nóng lan tràn khắp không trung, cả không gian bị thiêu đốt thành từng vết nứt.

Mặt đất rạn nứt không có chút hơi nước nào, trong khe nứt sâu không ngừng có hơi trắng bốc lên, ánh mặt trời nóng rực chiếu xuống làm cả thế giới hoàn toàn không có chút sức sống nào.

Sau khi Tô Dật từ trên không trung rơi xuống, liền trực tiếp ngồi phịch ở trên đá vụn, bất tỉnh nhân sự.

Không khí chấn động dần dần biến mất, cảnh tượng xung quanh trở nên nóng bỏng khác thường.

Đế Tước và Kim Long tự phát ra khí tức bắt đầu che đi tâm mạch của Tô Dật, khí tức thần thánh bạo phát, ánh sáng màu đỏ lấy Tô Dật làm trung tâm bao phủ xung quanh.

Khóe miệng có chút vết máu tràn ra, khuôn mặt tái nhợt, Tô Dật vẫn chưa tỉnh dậy.

Tô Dật nằm gần nửa ngày trong sa mạc thê lương, ảo ảnh Kim Long và Đế Tước thay nhau hiện ra.

Trên núi đá phía xa che giấu một bóng dáng với khi chất cao ngạo.

Chỗ tóc mai thoáng hiện ra sợi tóc bạc cho thấy đó là người hơi lớn tuổi, đồng thời gương mặt tái nhợt, viền mắt sâu lộ ra một trạng thái của người bị bệnh.

Sống mũi cao ngất, trán sáng ngời, tự mang theo một khí thế bá chủ thiên hạ, nhìn Tô Dật nằm phía xa, trong mắt nam tử áo trắng lóe lên một khí tức mạnh mẽ.

- Chẳng lẽ còn có người tới đây sao?

- Vèo!

Bóng trắng sáng như điện, trên không trung bị hắn xé ra một khe nứt không gian, sau đó có tiếng xé gió vang lên, khí tức cường hãn lan tràn đến.

- Không ngờ trên người có hai loại thần lực, người này!

Trong mắt nam tử áo trắng lộ biểu tình kỳ lạ, bước trong không trung, từ trên cao ngắm nhìn Tô Dật nằm trên mặt đất.

Thật lâu sau, nam tử áo trắng chợt bắn ra áp lực linh hồn, tập trung ở trên người Tô Dật, nhất thời bị một cường lực bắn ngược trở lại.

- Lực lượng này?

Bỗng nhiên, nam tử áo trắng hơi nhướng mày và khẽ cười, tự lẩm bẩm.

- Cũng được, ngươi cũng là người đầu tiên ta gặp sau nhiều năm như vậy. Nếu ở tinh vực khác, dám để lộ như thế thì đã sớm chết từ lâu!

Nam tử áo trắng lắc đầu, trong tay chợt bắn ra một dải ánh sáng, chậm rãi nâng Tô Dật lên, đi ngược về phía cánh rừng rậm đỏ rực ngoài xa.

Trong rừng rậm màu đỏ rực có cây đỏ màu đỏ bám vào trên dãy núi trải dài cũng màu đỏ.

Cây cối cao lớn, rễ cây to, giữa những vách núi chót vót là từng tán cây rộng như cái nắp thò ra ngoài.

Dãy núi trùng điệp, khắp nơi đều tràn ngập khí tức hoang cổ thê lương.

Trong rừng rậm màu đỏ thấp thoáng một căn phòng nhỏ được tạo ra từ những rễ cây rất lớn ở đây.

Tô Dật đang nằm ở trên chiếc giường đơn giản làm bằng rễ cây màu đỏ, khí tức cuồn cuộn quanh người, Tô Dật cảm giác mình đã lâu không tỉnh.

Trong tâm hải, hào quang thần bí không ngừng lóe ra tia sáng kỳ dị, trong Thiên Nguyên Yêu Hồn, Linh Thiên Tuyết cũng đang tiến hành rèn luyện máu lần cuối cùng.

- Tiểu tử, nhanh tỉnh lại đi!

Thiết Hồn Mạch yếu ớt kêu lên.

- Tô Dật, ngươi cũng nên dậy đi!

Giọng Xích Phi Hồng càng yếu ớt hơn.

Trong đầu vang vọng hai giọng nói, một bên trái, một bên phải đang không ngừng gọi mình tỉnh lại.

- Ong ong!

Trên mảnh đất bằng phẳng trong tâm hải vang lên một tiếng sấm sét, trong hào quang thần bí có tiếng chớp vang lên, hình như cũng muốn Tô Dật tỉnh lại.

- A!

Một tiếng kêu rên đau đớn phát ra từ trong cổ họng của Tô Dật t, tiếng kêu vang dội như tiếng sấm sét, Tô Dật bỗng nhiên mở hai mắt ra.

Lọt vào mắt hắn là một màu đỏ rực, từng rễ cây to tạo thành nóc nhà, ngay cả trên chiếc giường Tô Dật đang nằm cũng được lót lá cây mềm mại, ấm áp, rất thư thái.

Tô Dật chậm rãi ngồi dậy, gõ một cái vào cái đầu đang đau đớn nặng nề, gương mặt trắng bệch hiện ra chút tơ máu.

- Đau quá!

Tô Dật dần dần mở hai mắt ra, có thể nhìn thấy trên người mình không có chỗ nào lành lặn.

Những lỗ nhỏ li ti tràn ngập khắp toàn thân, chỉ hơi động một chút đã cảm thấy đau đớn muốn xé tim xé phổi.

- A!

Tô Dật đau đến mức kêu thành tiếng.

Ta rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?

Tô Dật thầm nghĩ đến, bản thân mình có thân thể kim cương, lại còn phải chịu tổn thương nghiêm trọng như vậy, quả thực khó có thể tưởng tượng được.

- Kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng, còn gãy mấy cái xương, vết thương đang rỉ máu!

Tô Dật kiểm tra vết thương trên thân thể, rất rõ ràng hai chân của mình bị thương nghiêm trọng nhất, nhưng trải qua ổn định và băng bó đơn giản, đã được cải thiện.

- Ngươi đã tỉnh lại rồi!

Nam tử áo trắng đẩy cửa bước vào, lộ ra anh khí ép người, một khí thế uy vũ hùng hồn đập vào mặt.

Tô Dật nhìn thấy rõ người tới, mắt lóe sáng, sơn căn cứng rắn, tuy có vài sợi tóc bạc nhưng tuyệt đối có thể gọi là nhân trung long phượng!

- Ngươi là ai?

Tô Dật phẫn nộ hét lên một tiếng, nhanh chóng bố trí Yêu Thần Chiến Khải, Thiên Tinh Kinh Phách trong tay nhanh chóng xoay tròn, ánh sao cuồn cuộn, khí thế sắc bén cuốn ra khoảng không xung quanh!

Trong lòng Tô Dật không khỏi hoảng hốt, thần thức linh hồn của mình có thể bao trùm trong phạm vi mấy trăm dặm, nam tử trước mắt này cách mình gần như vậy mà mình lại có thể không hay biết, có thể tưởng tượng được thực lực của nam tử rất mạnh, mạnh mẽ đến mức mình không tưởng tượng nổi.

- Ta khuyên ngươi không nên dùng nguyên khí! Tiểu bằng hữu, nhìn đan điền của ngươi rồi nói tiếp cũng được!

Khóe miệng của nam tử áo trắng hơi cong lên, thoáng lộ ra một nụ cười tà dị.

Tô Dật theo bản năng thu lại thủ ấn, quan sát đan điền khí hải, long uy màu vàng quanh quẩn toàn thân đều thu lại vào trong cơ thể, hai mắt mở ra và dao động liên tục.

Tô Dật phát hiện, Hỏa Dịch trong Thái Hư Thần Hải của mình đều biến mất, vòng xoáy không dễ gì tu luyện trong đan điền khí hải đã gần như dừng chuyển động, chỉ cần sử dụng chút nguyên khí, tất cả nguyên khí trong đan điền lại có khả năng tan vỡ tiêu tan.

- Phù!

Chỉ một thoáng, Tô Dật chống tay xuống giường, vẻ mặt biến đổi cực nhanh, phẫn nộ quát:

- Sao có thể như vậy được! Rốt cuộc là thế nào!

Nam tử áo trắng đặt một chậu nước lớn đỏ như máu ở trên cái bàn, chậm rãi ngồi xuống, bắt chéo chân, trong mắt có chút thưởng thức và nghiền ngẫm.

- Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng lại dám cứng rắn vượt qua giới hạn không gian, đến giữa khu vực thời không mà vẫn còn sống sót thì cũng có thủ đoạn đấy! Không chết cũng nên thấy đủ chứ!

Tô Dật lập tức ngạc nhiên, vượt qua giới hạn của không gian? Đến tường kép của tinh vực? Đây là chuyện gì!

Trong lòng Tô Dật thấy ớn lạnh, mày kiếm nhíu lại, sốt ruột lên tiếng hỏi.

- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Ta xuyên qua à? Ta không ở Thiên Man Đại Lục sao?

Thiết Hồn Mạch có chút câm nín, mí mắt vô thần, nằm ở trong Huyền Quan thứ sáu, ngâm ở trong nguyên khí, khẽ nói.

- Nhìn hoàn cảnh và trang trí ở nơi này, ngươi chắc đã xuyên qua không gian, nhờ có Giới Vực Châu, bằng không ngươi chết một trăm lần cũng đủ!

Da đầu Tô Dật tê dại, nhất thời có hơi lạnh điên cuồng phun ra, trên mặt lộ ra biểu tình cực kỳ khó coi, mình căn bản không muốn xuyên qua, hơn nữa còn làm cho mình bị thương nghiêm trọng như vậy!

- Này này này, biểu tình của ngươi như vậy là sao? Cho dù là Nguyên Thiên cảnh cũng không phải muốn xuyên qua là có thể xuyên qua được đâu. Ngươi làm được là đã may mắn lắm rồi đấy!

Nam tử áo trắng nhíu mày, dường như rất không hy vọng Tô Dật rời đi vậy.

- Ai muốn xuyên qua chứ! Ai muốn xuyên qua thì người đó đi mà xuyên qua! Ta muốn quay về!

Tô Dật nói dứt lời liền cố đứng dậy, một cảm giác đau thấu xương lập tức tràn ngập toàn thân, Tô Dật nhất thời nhe răng nhếch miệng, không còn sức lực ngã xuống đất.

Nam tử áo trắng khẽ cười lạnh một tiếng, trực tiếp đến gần đỡ Tô Dật lên trên giường, khẽ nói.

- Tiết kiệm chút sức lực đi, nếu không phải trên người ngươi có thần lực, cho dù ngươi không bị gió bão thời không hành hạ chết, đến tường kép thời không Tam Ô Vực cũng sẽ ngã chết, nóng chết! Ngươi đã đủ may mắn rồi!

Tô Dật hít sâu một hơi rồi thở hắt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn nam tử áo trắng trước mắt. Người này ngoại trừ không rõ lai lịch, thật ra cũng không ý xấu gì với mình.

- Ta phải làm thế nào mới có thể trở lại được?

Nam tử áo trắng nhìn trời, khẽ cười nói:

- Vậy có thể nói là rất khó khăn đấy, chỉ với vết thương trên người ngươi, nửa tháng chưa chắc đã khỏe lại được, cho dù có khỏe lại thì tối thiểu cũng phải đạt đến Nguyên Thiên cảnh mới có cơ hội! Ngươi nói xem ngươi trở về thế nào? Thôi cứ yên tâm ở lại đây mấy chục năm đi!