Chương 1956
Leo lên tầng cao nhất của tháp đá, Tô Dật có thể nhìn thấy một bình ngọc cao bằng nửa người.
- Huyết Kiếm Quả không phải từng lọc hết sát khí và ma khí sao? Làm cho Kiếm Linh sống lại sao?
Tô Dật nhíu mày nhưng không tùy ý tiến lên, khẽ hỏi Thiết Hồn Mạch.
Mới vừa tiến vào bên trong Huyết Ma Sát Thần Kiếm, Thiết Hồn Mạch lại cảm giác được một loại năng lượng cường hãn vô biên trấn áp mình.
Tô Dật không có cảm giác mãnh liệt này, Xích Phi Hồng cũng không có, mình lại cảm giác rất rõ ràng. Ánh mắt Thiết Hồn Mạch không ngừng dao động, nằm ở góc Huyền Quan, không ngừng run rẩy!
Đây là lần đầu tiên trong vạn năm Thiết Hồn Mạch cảm nhận được sự khủng hoảng và đáng sợ.
- Lão Thiết? Ngươi làm sao vậy?
Thấy Thiết Hồn Mạch mãi không có phản ứng tới mình, thăm dò trong tâm hồn, tự nhiên nhìn thấy Thiết Hồn Mạch đang co ro, tinh thần mệt mỏi có vẻ như đang bị bệnh, trong lòng không khỏi thấy kỳ lạ.
Thiết Hồn Mạch nhanh chóng lắc đầu, hai mắt trợn trừng khủng hoảng, run giọng nói:
- Ta không thích ở đây, ngươi nhanh chóng chuẩn bị cho tốt rồi đi ra ngoài đi!
Tô Dật khẽ gật đầu, ở đây có huyết khí tràn ngập, hoàn toàn không có dáng vẻ gì bị tinh lọc, hơn nữa cái bình trước mắt này cũng rất kỳ lạ, nếu như là Kiếm Linh, ai cũng sẽ không tin tưởng.
- Vừa rồi là ngươi đang nói chuyện sao?
Mắt hổ của Tô Dật run rẩy, sắc mặt uể oải, quan sát bình ngọc trước mắt.
Hai bên bình ngọc kéo dài ra giống như hai cánh tay vậy, đường cong chỉnh thể mượt mà, thân bình óng ánh như ngọc lại đối lập rõ nét với sự đẫm máu bên ngoài.
- Đúng rồi, đại ca ca, Bình Nhi ở đây thật nhàm chán, đại ca ca dẫn Bình Nhi ra ngoài được không?
Tô Dật vẫn còn có chút kiêng kỵ, ánh mắt nghiêm trọng, kết thủ ấn. Hỗn Nguyên Chí Tôn Công nhất thời vận chuyển ra, chậm rãi đi tới gần bình ngọc.
- Thật thoải mái. Đại ca ca, Bình Nhi rất thích khí tức trên người ngươi, ơ! Cảm giác thật quen thuộc!
- Ngươi quen thuộc với ta à?
Tô Dật nghĩ mãi, mỗi ngày mình cầm Huyết Ma Sát Thần Kiếm, khí tức không hề quen thuộc.
Dứt lời, cái bình lắc lư không ngừng, hình dáng gáy eo nhỏ to vô cùng đáng yêu, giống như một người phụ nhân béo.
- Ngươi nghĩ ra được, ngươi nói cho ta biết sao ngươi lại đi vào trong bình được?
Tô Dật lấy từ túi không gian lớn ra Thiên Tinh Kinh Phách, lưỡi đao chọc vào bình ngọc, nhất thời bị một lực lớn đẩy ngược lại, trong lòng lập tức nghi ngờ.
Bình ngọc dừng lại một lát, từ miệng bình không ngừng xuất hiện từng khí màu trắng dày đặc, giọng nói oan ức mềm yếu từ miệng bình truyền ra.
- Bình Nhi hình như ngủ đã rất lâu, vừa tỉnh lại đã thấy ở trong bình này!
Tô Dật trầm ngâm một lát, chẳng lẽ Bình Nhi này chính là Kiếm Linh mới sinh ra của Huyết Ma Sát Thần Kiếm?
Sở dĩ huyết khí Huyết Ma Sát Thần Kiếm không tan ra, có liên quan tới Kiếm Linh bị nhốt ở trong bình à?
- Vậy ngươi là Kiếm Linh sao?
Bình ngọc nghe được hai chữ Kiếm Linh, bất giác hơi kích động, thân bình chợt lóe sáng, nói:
- Kiếm Linh à? Đầu của Bình Nhi rất đau! Bình Nhi không biết, Bình Nhi không phải là Kiếm Linh, không phải là Kiếm Linh!
- Tô Dật, nó hơn nửa chính là Kiếm Linh! Còn nhớ rõ ta đã từng nói về chuyện bộ tộc Huyết Kiếm Linh không?
Giọng nói suy yếu của Thiết Hồn Mạch lại truyền ra.
Huyết Kiếm Linh bị diệt tộc vì Huyết Kiếm Quả. Huyết Kiếm Quả lấy huyết khí làm thức ăn, sau khi bị luyện hóa, có thể làm cho binh khí một lần nữa sinh ra Kiếm Linh, nhưng nếu như Huyết Kiếm Quả loại bỏ không hết dục vọng và tà niệm trong huyết khí, cũng có khả năng làm cho binh khí đi vào một cực đoan khác.
Kiếm Linh có tốt có xấu, hoàn toàn được quyết định bởi sự xấu tốt của Huyết Kiếm Quả.
- Muốn kéo ra không?
Tô Dật nhíu mày lại, trong lòng bối rối.
Huyết Ma Sát Thần Kiếm tự phát ra, phong tỏa Kiếm Linh. Có thể là Huyết Ma Sát Thần Kiếm bảo vệ bản thân, có thể thấy được Huyết Ma Sát Thần Kiếm không phải là vật tầm thường.
Nếu như Kiếm Linh này là một kẻ tệ, thả nó ra tuyệt đối sẽ tạo thành tai ương ngập đầu của mình.
- Đại ca ca, ngươi thả ta ra có được không? Bình Nhi bảo đảm sẽ không đi loạn!
Bình ngọc thấy Tô Dật do dự lại một lần nữa đánh ra bài cầu xin.
Bỗng nhiên trong lúc đó, Tô Dật nhếch mép, bố trí ra không gian thần bí. Chỉ một thoáng, tháp đá nhanh chóng có khí tức tăng lên, năng lượng thiên địa điên cuồng phun ra, hư không xung quanh nhất thời cuốn ra trận bão năng lượng thiên địa trong không gian.
Trên phía chân trời, phong vân cuồn cuộn, ánh chớp chớp hiện, khí tức hủy diệt đang cuộn lên.
Trong mắt Tô Dật bắn ra tinh quang, khi phách hung hãn lại tràn ngập ở trong thiên địa.
Tô Dật một hơi thở ném sấm sét dưới khay của bình ngọc khẽ nói:
- Bình Nhi à, ngươi kiên nhẫn một chút. Ta phải dùng sấm sét mới có thể thả ngươi ra được!
Theo ý niệm lưu chuyển, trong miệng Tô Dật rít gào dữ tợn, tiếng gầm nhất thời giống như tiếng sấm bạo phát, hư không nhất thời rung chuyển vặn vẹo.
Từ trên chín tầng trời, một năng lượng của lôi quang xuyên qua đám mây bắn xuống, dẫn theo khí tức bá đạo hủy diệt, trực tiếp bùng nổ trên thân bình.
- Ngao!
Bên trong không gian vỡ ra từng tấc, hư không bắn ra ánh sáng mạnh mẽ, ánh sáng trong thiên địa lập tức cuốn ra ngoài, không gian xung quanh nhanh chóng lan tràn ra từng vòng dao động tối tăm!
Khí hủy diệt khủng khiếp giống như tiếng ngâm muôn đời của Thần Ma. Lôi quang chớp điện bắn ra. Dưới công kích của sấm sét, bình ngọc lập tức chấn động và rạn nứt. Tô Dật vận dụng Phù Diêu Bách Biến Bộ, khí tức dần dần thu lại, khóe miệng cong lên nhìn bình ngọc biến hóa.
- Vù vù!
Từ miệng bình đến thân bình xuất hiện rất nhiều vết rạn rất nhỏ sau đó lan tràn ra không khác gì mạng nhện. Không bao lâu, từ bên trong vết nứt phóng ra mấy tia sáng chói mắt.
Chỉ nghe từng tiếng động giòn tan vang lên, ánh sáng đỏ dâng lên, ánh sáng sắc bén hoàn toàn cắt nát thân bình, mảnh vỡ rơi xuống đầy đất.
Vẻ mặt Tô Dật đầy vẻ tò mò, đồng thời bố trí Yêu Thần Chiến Khải, ánh đao vung lên, trước người nhanh chóng có ánh sáng tản ra, ánh sáng đỏ rất thần kỳ mang theo một mùi máu tanh vô cùng tinh thuần phát ra.
Ánh sáng đỏ tan hết, tiểu nữ hài ngồi trong một cái yếm màu đỏ, đôi mắt trong veo mở to quan sát không gian thần kỳ này.
- Ngươi chính là Bình Nhi?
Tô Dật khẽ nói.
Bình Nhi hoảng hốt khẽ gật đầu, nhìn về phía Tô Dật khẽ cười, nhìn kích thước và gương mặt, Tô Dật đánh giá cũng chỉ có bảy tám tuổi, đầy trẻ con và vô cùng hồn nhiên.
- Đại ca ca, đây là ở đâu vậy? Hình như chơi rất vui!
Tô Dật vẫy tay, phủi bụi bặm trên người Bình Nhi với dáng vẻ đại ca ca.
- Nơi này là bảo tàng của đại ca ca, ngươi phải có quan hệ tốt với đại ca ca, lập tức sẽ cho ngươi tới chơi!
Tô Dật hơi nhíu mày.
Bình Nhi được Tô Dật kéo lên, lông mi thật dài mềm mại chớp chớp, rất ngây thơ, nói:
- Được ạ, Bình Nhi rất biết điều!
Nhìn kỹ Bình Nhi, Tô Dật phát hiện trên trán Bình Nhi khắc một hình kiếm văn nho nhỏ, trong lòng nhất thời hiểu rõ.
Thánh khí bình thường sẽ tự phát thành linh, sau đó giao tiếp với chủ nhân, lại có thể có hiệu quả cực lớn.
Mà tiếp xúc với Kiếm Linh ở khoảng cách gần như vậy, Tô Dật vẫn mới gặp lần đầu, nếu như không nói, Tô Dật khó có thể phát hiện ra được đây không ngờ không phải là loài người.