Chương 1957
Tô Dật ngồi xổm xuống tới, nhìn gương mặt ngây thơ của Bình Nhi, khóe miệng giật giật nói.
- Bình Nhi, ngươi đã nhận lời với ca ca là không thể chạy loạn đấy!
Bình Nhi nghiêng đầu, trên gương mặt lóe lên ánh sáng rực rỡ kỳ lạ, tạo thành đối lập mãnh liệt với cái yếm màu đỏ tuyệt đẹp, nói với giọng điệu trẻ con.
- Bình Nhi không chạy!
- Vậy ngươi phải lập khế ước với đại ca ca, đại ca ca mới có khả năng tin tưởng ngươi!
Trong đôi mắt đen láy của Tô Dật hiện ra một tia ánh sáng rực rỡ.
Thiết Hồn Mạch và Xích Phi Hồng đều lắc đầu, Tô Dật người này thật đúng là khôn khéo, ngay cả tiểu hài tử cũng lừa gạt được.
Tô Dật lập tức quay đầu, trong mắt đầy vẻ tức giận, khóe miệng thoáng động, trong con mắt thâm thúy dâng lên sự dao động.
Có thể bị Huyết Ma Sát Thần Kiếm tách ra, vẫn không có vấn đề gì. Tô Dật cũng không cho rằng Bình Nhi chỉ là một tiểu hài tử đơn giản!
- Các ngươi biết cái gì?
Khi Bình Nhi nghe Tô Dật nói, rất ngoan ngoãn vươn tay ra, nhất thời từ trên thân của Tô Dật tràn ra khí tức điên cuồng lại thần thánh uy nghiêm.
Tô Dật kết thủ ấn, Thiên Yêu Cổ Kinh nhanh chóng vận chuyển ra, năng lượng yêu mà không tà quanh quẩn trong cơ thể, khoảng không xung quanh lập tức tràn ngập hơi thở cổ xưa, giống như thủy triều dâng lên đêm khuya.
Chỉ một thoáng, khí tức mênh mông cuồn cuộn được sấm sét vang dội trấn áp xuống.
- Ơ!
- Không nên phản kháng!
Tô Dật nghiêm giọng, hai mắt xẹt qua một tia sáng lạnh.
Bị một tiếng hét của Tô Dật trấn trụ, Bình Nhi vốn có rục rịch, tò mò bất an lập tức dừng lại. Trong đầu có chút kinh hãi nhưng không chống lại, đôi mắt to trong veo như nước nhìn chằm chằm vào Tô Dật bắt đầu lập khế ước yêu linh.
Sâu bên trong linh hồn vừa hiện lên chấn động đã biến mất, cuối cùng khế ước yêu linh đã được đóng ấn lên tâm hồn của Bình Nhi.
Theo đó mắt Tô Dật cũng rời đi, sâu bên trong con mắt thâm thúy lộ ra vẻ yên tâm, hai mắt lấp lánh, hào quang theo đó chớp hiện.
- Ong ong!
Tô Dật đứng dậy, cũng tiện thể kéo Bình Nhi lên. Nàng đứng lên còn chưa cao bằng nửa người Tô Dật.
Bình Nhi mím môi, ở trong ánh mắt nhìn chăm chú của Tô Dật, trong không trung trên cao lập tức một khí tức viễn cổ mênh mông cuồn cuộn dâng xuống, theo khí tức mênh mông, hào quang tràn ngập khắp bầu trời, đột nhiên bao phủ ở trên cơ thể Bình Nhi.
Ánh sáng như điện lập tức hóa thành quang ảnh vọt vào trong cơ thể Bình Nhi, năng lượng cổ xưa rót vào trên thân thể cực độ nồng đậm, điên cuồng dung hợp với thân thể nhỏ bé của Bình Nhi!
- Khí tức này càng thêm khủng khiếp!
Xích Phi Hồng và Thiết Hồn Mạch cũng nghẹn họng nhìn trân trối chấn động đến mức khó có thể lấy lại tinh thần.
- Trời ạ, Kiếm Linh này quá tuyệt vời!
Tất cả trời đất giống như thế giới hoang vắng, sấm sét xoay tròn, tia chớp tập kích, gợn sóng không gian thần bí huyền ảo dần dần tản ra!
- Thật thoải mái!
Bình Nhi dần dần nhắm hai mắt lại, ở trong khí tức dồi dào như vậy, không những không có cảm giác được linh hồn trấn áp, trái lại có một cảm giác thân thiết!
Tô Dật biết, đây là không gian đã đón nhận Bình Nhi, từ nay sau này, Kiếm Linh của Huyết Ma Sát Thần Kiếm ép buộc mình, Huyết Ma Sát Thần Kiếm cũng hoàn toàn đưa về cho mình.
Sau khi động tĩnh khủng khiếp kéo dài một thời gian ngắn mới dừng lại, khí tức quanh quẩn không ngừng. Khi tiếp tục nhìn về phía Bình Nhi, làn da vốn đã mịn mạng lại càng thêm trong suốt lấp lánh, giống như viên ngọc mới mới, tràn ngập một loại khí tức cổ xưa.
Rõ ràng chỉ có bảy tám tuổi, da lại mịn màng như chú dê con, nếu không phải lf Kiếm Linh, đặt ở bên ngoài chính là một mỹ nhân tuyệt đẹp.
Bình Nhi chậm rãi mở hai mắt ra và giang hai tay ra, nói với Tô Dật:
- Đại ca ca, bế ta ra ngoài đi chơi đi! Ta đã chờ ở đây tới phát ngấy rồi!
Khóe miệng hơi cong lên, chuyện lớn đã thành, Tô Dật cũng không ở lại nữa, trực tiếp bế Bình Nhi lên. Trước khi đi còn liếc nhìn về chỗ của Tô Tiểu Soái, Tham Gia đang bế quan đột phá, trong ruộng thuốc Nhãn Hạt Linh Hồ chỉ có một mình Tô Tiểu Soái.
- Tiểu Soái ngươi để ý một chút đi!
Trong mắt Tô Dật chợt ảm đạm, Xích Phi Hồng khẽ gật đầu. Sau đó, Tô Dật liền lùi ra khỏi, một lần nữa trở lại trên tháp đá.
Nhìn tháp đá, Tô Dật hỏi Bình Nhi về lai lịch tháp đá. Bình Nhi chỉ nói với mình là khi mở mắt ra đã ở trong bình.
Thăm dò linh hồn có tháp đá này bảo vệ, huyết khí bên ngoài hoàn toàn không thẩm thấu vào, Tô Dật gật đầu.
- Xem ra tháp đá này cũng là một bảo vật!
- Đại ca ca, chúng ta đi ra ngoài, Bình Nhi tỉnh lại còn chưa ra khỏi tháp đá!
Bình Nhi chớp mắt, trong mắt đầy vẻ chờ mong.
Bây giờ Kiếm Linh cũng đã ký khế ước yêu linh với mình, có thể tất cả huyết khí bên ngoài được thu phục, Huyết Ma Sát Thần Kiếm cũng một lần nữa thu được sự sống mới.
Tô Dật bế Bình Nhi, dưới chân lưu chuyển nguyên khí, hóa thành một chùm ánh sáng nhanh chóng vọt ra.
Mới vừa đi ra khỏi tháp đá, một mùi máu tanh dường như từ sâu bên trong truyền đến, khắp bầu trời có màu đỏ lóa mắt hiện ra. Con mắt Tô Dật không khỏi run rẩy.
Rốt cuộc huyết khí ở đây làm sao sinh ra được? Có liên quan gì tới lai lịch của Huyết Ma Sát Thần Kiếm không?
Theo lý thuyết, Huyết Kiếm Quả có thể loại bỏ huyết khí, sinh ra Kiếm Linh mới, bây giờ Kiếm Linh đã sinh ra, huyết khí vẫn nghiêm trọng như vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
- Bình Nhi, Huyết Kiếm Linh các ngươi cảm nhận được huyết khí sao?
Tô Dật nhìn không chớp mắt, sâu bên trong đôi mắt điên cuồng phun ra sự chấn động kinh ngạc, hắn có chút xúc động, chỉ nghe trong lòng truyền đến một giọng nữ yếu ớt.
- Ngươi thấy thế nào?
Nhất thời, Tô Dật cảm giác sau lưng ớn lạnh, trong lỗ chân lông lập tức nổ tung, ánh mắt không ngừng chấn động.
Ánh mắt trầm xuống, nằm ở trong lòng mình vẫn là một tiểu cô nương, bảy, tám tuổi lại có một mái tóc đỏ, áo đỏ phất phơ, hai chân thon dài kết hợp với dáng người nóng bỏng, hoàn mỹ.
Một chiếc váy dài diêm dúa, máu tươi đầm đìa, cổ áo mở lớn, trong đó như ẩn như hiện vẻ quyến rũ tới cực hạn, gương mặt trắng mịn, tinh tế như phù dung, cực hạn lưu chuyển trên người, giơ tay nhấc chân cũng có thể nhanh chóng móc đi hồn phách.
Nhìn thêm vài lần, Tô Dật cũng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên, môi khô lưỡi khô. Hắn còn chưa hoàn hồn, trong mắt chợt bắn ra tinh quang, trực tiếp ném nữ tử y phục màu đỏ trong lòng ra ngoài.
Chỉ một thoáng, khí thế mạnh mẽ tản ran, hắn nhanh chóng phát động Ngự Thiên Quyết khiến dao động linh hồn bình tĩnh lại, năng lượng toàn thân nhanh chóng dâng ra, giống như tăng thêm hào quang thần thánh, hùng hồn dâng trào.
Mà nữ tử y phục màu đỏ bị ném ra, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, ngón tay thon dài lướt qua phần cổ trắng như tuyết, xinh đẹp quyến rũ như hoa đào tháng ba vậy.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Tô Dật thu lại tâm thần, trong mắt có một tia sáng lạnh thấu xương và sát ý trào lên, trong tay ngưng tụ ra ánh lửa, khí tức rất hung hãn, tay phải nắm chặt Thiên Tinh Kinh Phách, nhìn chằm chằm vào nữ tử y phục màu đỏ.
- Ta là Bình Nhi, ngươi bế ta, ngươi còn hỏi ta là ai?
Ánh mắt nữ tử y phục màu đỏ như lửa, mị nhãn như tơ, cười dịu dàng, hai mắt cong lên, thoáng cái lại gợi lên dục vọng trong người.