← Quay lại trang sách

Chương 1971

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trong mắt Kim Viêm Thú vương ánh lên sự lạnh lẽo thấu xương.

Khoảng không xung quanh yên tĩnh như nước, phía xa là hoa cỏ và tảng kỳ lạ, cỏ nước lay động, ánh đèn lúc sáng lúc tối.

Đứng ở trên bờ Kim Viêm, khóe mắt Tô Dật giật giật, vẫn đang hồi tưởng lại vì sao Giới Vực Châu không mở ra.

- Tu vi của ngươi còn chưa đủ, Giới Vực Châu cho dù đã hạ thấp hạn chế mở ra Thập Ngọc Lâu, bây giờ ngươi cũng không thể phát động được.

Trong ánh mắt Đoan Mộc Kình Thiên có phần an ủi. Khi hắn đang tính bước tới lại thấy có khí tức cực mạnh tản ra từ chiếc áo bào xanh của Tô Dật.

- Tô Dật, ngươi muốn làm gì?

Đoan Mộc Kình Thiên kinh ngạc kêu lên.

Dưới chân Tô Dật đột nhiên có nguyên khí dâng lên, bước chân đạp về phía sau tạo ra một khoảng cách lớn, hắn trầm mặt cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất, giọng nói thâm trầm.

- Lão Kim, ngươi biết vẫn có Man Yêu thú nào khác bên trong tường kép thời không k?

Kim Viêm Thú vương rất xấu hổ, ánh mắt nhìn về phía vị trí của Đoan Mộc Kình Thiên, trong mắt có ánh sáng chớp hiện, nói nhỏ.

- Tuy hoàn cảnh sinh hoạt của tường kép thời không tương đối gian khổ, nhưng vẫn có Man Yêu thú, những lão quái vật bất tử kia không ra ngoài nên không dễ phát giác, còn có tu vi cực cao! Không phải dễ đối phó đâu!

- Tu vi cao tới mức nào?

Tô Dật khí tức được phát động, đôi mắt giống như phóng ra tia điện.

Kim Viêm Thú vương lập tức có một cảm giác ớn lạnh, ánh mắt nghiêm lại, nói đứt quãng.

- Mặc dù tường kép thời không là đất cằn sỏi đá, nhưng trong mấy chục vạn năm vẫn có sinh linh ra vào lui tới, lại có kẻ sinh sôi nảy nở ở đây. Bên trong tường kép, số lượng Man Yêu thú có lai lịch không nhiều, tu vi lại đều từ Yêu Vực cảnh trở lên tuyệt đối cao hơn ta!

Đoan Mộc Kình Thiên nghe Tô Dật hỏi vậy thì khẽ nhíu mày, bầu không khí có chút lúng túng.

- Sư công, lão Kim, các ngươi còn muốn tiến vào không gian thần bí không?

Ánh mắt Kim Viêm Thú vương lập tức sáng lên, lại bị Đoan Mộc Kình Thiên ngăn cản, khẽ lắc đầu. Thú vương buồn bực nói:

- Tạm thời không cần, chúng ta đều đã khôi phục rồi!

- Vậy các người lại ở trong này chờ ta, cho ta bảy ngày, ta sẽ trở lại thử cơn lốc thời không! Ta nhất định phải quay về Thiên Man!

Vừa dứt lời, khí tức trong nháy mắt bạo phát, thần quang bao phủ thân thể tuôn ra sóng lửa giống như núi lửa bạo phát, lao về phía bên ngoài.

Đoan Mộc Kình Thiên nhặt Giới Vực Châu trên mặt đất lên, nhìn nó trong suốt lấp lánh kèm theo ánh sáng cổ xưa thần bí phát ra vạn trượng, khóe mắt hắn giật giật, nhìn về phía xa.

- Lần này chắc hẳn đã gây đả kích không nhỏ cho tiểu tử này rồi!

Ánh mắt Kim Viêm Thú vương nghiêm lại, hình trượng Tô Dật không được như ý và Tô Dật bá đạo không gì sánh được trước đó thật khác nhau. Chỉ nghe Đoan Mộc Kình Thiên khẽ quát một tiếng.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, đuổi theo! Trong lòng tiểu tử này đang kìm nén! Hắn tuyệt đối làm ra được chuyện nguy hiểm.

Mắt thú của Kim Viêm Thú vương chớp hiện, lóe lên một cảm xúc rõ ràng, khí tức toàn thân tự dưng bạo phát, không gian rung lên, nó cũng nhanh chóng bay ra ngoài.

Hai người trước sau đều rời đi, Đoan Mộc Kình Thiên hít thở sâu một hơi, không khí bị ép tới đột ngột nổ vang, linh áp cuồn cuộn, bao trùm cả điểm thời không.

"Phù" một tiếng vô số cỏ nước xung quanh bị ép xuống, áp lực che trời lấp đất cuốn ra tạo thành từng đợt chấn động không gian, Đoan Mộc Kình Thiên sử dụng tâm thần bắt đầu quan sát thiên địa trước mắt.

Hai mắt ngước lên, ánh sáng xung quanh có vẻ thâm thúy vô cùng vô tận, giống như có thể cắn nuốt trời đất.

Tu vi Nguyên Thiên cảnh ầm ầm dâng lên, hư không xung quanh trở nên vặn vẹo, gió nổi mây phun.

Thiên Man Đại Lục, Hỗn Loạn vực.

Trên người một nam tử không giận tự uy phát ra khí tức vô cùng khủng khiếp.

Mặt như điêu khắc, áo bào rộng được cắt rất khéo, hai mắt cương nghị lộ ra vân rồng màu vàng nhạt, mắt nhìn núi non trùng điệp phía trước, giống như một Thương Long ngủ đông vạn năm, yên tĩnh nhờ mặt đất tẩm bổ.

- Long Thần, ở đây là nơi lão Long Thần ngủ đông sao?

Lão già từ Cửu Tinh cốc chạy tới chính là Long Khuê với vẻ mặt nghiêm túc, mắt sáng có thần.

Trong lòng hắn hiểu rõ, ẩn nấp trong núi non trùng điệp quanh co này chính là Long Thần thật sự của Long gia bọn họ.

Từ sau khi gia chủ đời thứ nhất thu được thiên phú của Long tộc, Long gia lại nhanh chóng lớn mạnh và hưng thịnh, nhưng chưa từng thấy qua Ngũ Trảo Kim Long thật sự!

Thời gian trôi qua, Long gia đối mặt với vấn đề lớn nhất chính là thiên phú bị pha loãng, bây giờ huyết mạch Long gia so với đời đầu đã cực loãng, thiên phú càng lúc càng bị bốn thế gia khác đuổi kịp!

Thực lực của con cháu Long gia bao gồm cả Long Thần đều giảm xuống theo từng năm, Long Thần trước mặt đang cõng trên lưng sự hưng suy của cả Long gia.

Long Khuê làm trưởng lão Long gia, trong lòng hiểu rõ nếu như muốn làm cho Long gia đi lên đỉnh phong một lần nữa, lại thu được huyết mạch của Long gia, vậy nhất định phải trả ra cái giá tương đối lớn.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Long Quảng tới Hỗn Loạn vực. Hơn hai mươi năm trước hắn cũng đã từng tới, với ý định lại nhận được ưu ái của Long Thần, nhưng bị ăn canh đóng cửa!

- Trong sách cổ của Long gia trước kia đã có ghi chép, lão Long chính là ở chỗ này, đáng tiếc vẫn không có duyên nhận được ban ân!

Long Quảng hơi híp mắt lại, trong con mắt thâm thúy che giấu chút lạnh lùng.

Long Khuê trưởng lão giật giật khóe mắt, trong lòng cũng đầy thất vọng, cẩn thận bước lên trước.

- Huyết mạch Long Thần ngài thâm sâu, tất nhiên sẽ coi thường thiên phú nhỏ. Nghìn năm qua, Long gia không xuất hiện thiên tài, lẽ nào ngài cũng không cảm giác được khí thức của lão Long Thần sao?

Long Quảng lắc đầu, khí tức trên người làm tấm choàng bay lên, ánh mắt lạnh lùng, trong cổ họng khẽ hừ một tiếng.

- Ta có thể cảm giác được Long Thần tồn tại, nhưng không cảm giác được phương hướng vị trí, bản tôn đang lo lắng một việc.

Bàn tay gầy guộc của Long Khuê trưởng lão run nhẹ, ngước mắt nhìn Long Thần, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

- Huyết mạch của chúng ta đang bị pha loãng, liệu lão Long Thần có thể cũng phải đối mặt với vấn đề như vậy hay không?

Long Khuê trưởng lão gật đầu, ánh mắt trở nên ảm đạm, thất vọng nhìn rừng núi xung quanh.

- Long Thần nói rất phải, mấy nghìn năm qua không ngừng có người có thiên phú Kim Long xuất hiện, gần đây thì giống như Hàn Vũ Long của Vô Lượng môn, nhưng tất cả đều là thiên phú bình thường, không tạo ra bất kỳ sóng gió nào, Long gia cũng chưa từng thật sự chú ý tới, nhìn tình hình như vậy, người có thiên phú đúng là thế hệ sau không bằng thế hệ trước!

Nói xong câu đó, lão già áo bào tím im lặng. Qua một lát, Long Thần rũ tay áo.

- Khuê lão, lúc này có vài chuyện, ngươi đi thu xếp ổn thoả một chút.

Ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh, khí tức của Long Quảng tự nhiên trở nên mạnh mẽ.

Long Khuê chắp tay đến gần, cúi người lắng nghe Long Thần nói:

- Thứ nhất, tìm hết mấy người từng xuất hiện thiên phú Kim Long trong Thiên Man Đại Lục mấy năm qua tới cho ta. Huyết mạch của Long gia không thể đứt, tập trung người có thiên phú huyết mạch mở ra Kim Long bí cảnh! Thứ hai, tiếp tục điều tra tung tích của Tô Dật, bản tôn tuyệt đối không tin tiểu tử này chết dễ dàng như vậy! Sau khi sắp xếp người ở Hỗn Loạn vực, lật tung Bá Vương tông cho ta, dù thế nào cũng phải xem trên người tiểu tử này rốt cuộc có bí mật gì. Thứ ba, Đoan Mộc Kình Thiên, cho dù hắn không ở Thiên Man Đại Lục, hắn có chạy trốn cũng phải tìm được lối đi thời không. Trấn Thiên Thạch là thứ huyết mạch Kim Long cần đến!