← Quay lại trang sách

Chương 1973

Tam Ô Vực, bây giờ đã cách hơn nửa tháng từ lần đầu tiên thử quay về Thiên Man.

Một tháng rưỡi tương đương với ba tháng ở Thiên Man Đại Lục.

Tô Dật cũng không biết rõ tình hình liên quan tới chuyện này, hắn rời khỏi sào huyện Kim Viêm đi dọc theo sơn đạo yên tĩnh để tìm kiếm tung tích Man Yêu thú, chuyên tâm tu luyện.

Ngày này, Đoan Mộc Kình Thiên theo dấu vết Kim Viêm Thú vương để lại, đi tới một sa mạc.

Mặt trời chói chang, đứng trên mặt đất một giây mà hơi nước trên người đều bốc hơi hết.

Chỉ toàn thấy có cát sỏi, không có một cọng cỏ.

Trong môi trường đặc biệt thiếu nước, ngay cả gió thổi tới cũng khô khốc, vạn dặm chỉ thấy cát vàng và mặt trời chói chang.

Đứng ở trên sa mạc thượng, Đoan Mộc Kình Thiên nhìn về phía trước, cách đó không xa có nguyên khí gào thét, bạo động không ngừng, từng dải nguyên khí lao nhanh trực tiếp đánh nát không gian yếu ớt.

Lúc này toàn thân Tô Dật đều là màu đỏ, quần áo không có, mồ hôi vừa mới lấm xuất hiện bên ngoài cơ thể đã trực tiếp hóa thành hơi tiêu tan.

Liên tục nửa tháng không ngủ không ngừng, cả người Tô Dật bị phơi nắng thành làn da lúa mạch khỏe khoắn, bên dưới lớp da trong suốt giống như có từng mảnh vảy rồng khép mở, trông rất sống động.

Tiếng rồng chấn động trời cao, xen lẫn với khí tức Hỗn Nguyên Chí Tôn Công xuyên qua trời đất, Tô Dật phát ra một quyền. từ trên tay đánh ra cột ánh sáng nguyên khí kinh thiên động địa.

Lập tức, một con Huyết Nhãn Ma Tích bị đánh bay lên không trung, hóa thành một chùm sương máu bay ra.

- Ầm!

Thi thể đập xuống mặt đất không ngừng gây ra chấn động, bàn tay Tô Dật rung lên, trong mắt lóe lên sự kiên định.

- Nghỉ ngơi một lát đã, ngươi đã liều mạng như vậy liên tục nửa tháng, không muốn sống nữa à?

- Ta còn chưa đủ! Hoàn toàn chưa đủ!

Tô Dật mở to đôi mắt đỏ như máu, khí tức toàn thân phát động đến cực hạn, cắn răng nhìn lại.

Không thể trở lại Thiên Man Đại Lục như mong muốn nên bất mãn cần phát tiết, hai mắt Tô Dật đảo quanh, hai tay vẫn không ngừng phát sáng. Dưới chân vận dụng Phù Diêu Bách Biến Bộ, xuyên tới xuyên lui ở trong đám Man Yêu thú.

Âm thanh giống như tiếng sấm vang vọng hư không, cả không gian cũng bắt đầu run rẩy, Kim Viêm Thú vương đứng ở bên cạnh trong lòng chấn động.

Thiếu niên ở trước mắt liên tục trải qua hơn nửa tháng rèn luyện, hoàn toàn giống như thú hoang bị điên chiếm lĩnh tộc địa, một nửa đất đai trong tường kép thời không đều bị Tô Dật chinh phục.

Trên đường đi tới, trong phạm vi mấy vạn dặm, tinh phong phiêu đãng, thi thể ngang dọc.

Bãi cát vàng bị máu nhuộm dần, mây trắng bay trên bầu trời dường như cùng bị nhuộm thành màu đỏ.

Rất nhiều Man Yêu thú chỉ cần ngửi được mùi của Tô Dật mùi đều trốn tránh từ xa, ánh mắt khủng hoảng, liên tục gầm khẽ.

Lúc này hai tay Tô Dật nắm thật chặt Huyết Ma Sát Thần Kiếm, hơn chục vạn cân được hắn cầm ở trên tay nhẹ nhàng như lông chim.

Nửa tháng qua, Tô Dật từng bước tu luyện đều cõng Huyết Ma Sát Thần Kiếm trên lưng, đã sử dụng kiếm tới mức vô cùng lưu loát, đạt tới tình trạng xuất thần nhập hóa.

Thực lực toàn thân vượt qua yêu tôn, làm cho hắn biến thành mãnh thú hình người, lực bạo phát càng làm cho không người nào có thể tưởng tượng được. Cho dù là không mặc Chiến Khải, Yêu Hoàng, Nguyên Tông cảnh bình thường cũng không làm gì được Tô Dật.

Liên tục nhiều ngày tu luyện, trên thân Tô Dật đầy những vết thương, đồng thời tu vi đã đột nhiên tăng mạnh.

Hơn mười ngày ngắn ngủi, liên tiếp khiêu chiến hai trăm cường giả Yêu Tông cảnh trong tường kép thời không, bây giờ Tô Dật đã tới Nguyên Tông cảnh nhị trọng.

Uy áp mênh mông đánh thẳng tới, Tô Dật dưới ánh mặt trời chống đỡ yêu khí của yêu thú, phát hiện nơi Man Yêu thú ở cũng khiến cho thực lực linh hồn Tô Dật nhận được tu luyện ở trình độ lớn nhất, bây giờ tu vi linh hồn của Tô Dật đã đến tứ phẩm cao giai.

Khí tức mạnh mẽ như đại yêu thượng cổ xuất thế, linh hồn khủng khiếp phát ra từ trong mắt Tô Dật.

Không thể không nói tiến bước của Tô Dật không biến thái, Kim Viêm Thú vương và Đoan Mộc Kình Thiên lặng lẽ theo phía sau, vẫn không có cơ hội ra tay.

- Tùy ngươi!

Đoan Mộc Kình Thiên nhìn chằm chằm vào Tô Dật vẫn đi về phía xa, đột nhiên khóe miệng giật giật rồi cười nói.

Rất nhanh, sâu bên trong sa mạc không ngừng có tiếng thú gào lại truyền đến, khí tức Hỗn Nguyên Chí Tôn Công cường hãn cực điểm.

- Nơi đó lại là sào huyệt của Huyết Nhãn Ma Tích, Đoan Mộc tiền bối, chúng ta có nên vào hay không?

Ánh mắt Kim Viêm Thú vương khiếp sợ, bên trong không gian không ngừng tỏa ra yêu khí, mùi máu tanh xộc vào mũi, sát khí trùng thiên!

Đoan Mộc Kình Thiên chậm rãi bước trong sa mạc, cười nói:

- Tiểu tử này có tính cách ngang bướng, dù chín con bò cũng kéo không lại, có thể trong khoảng thời gian này sẽ trở thành cơ hội để hắn đột nhiên tăng mạnh!

Hắn khoanh tay, nhìn Tô Dật chém giết trong sa mạc, tiếng nổ khiếp người vang vọng phía chân trời, từng tiếng rồng ngâm, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Chớp mắt lại một tháng trôi qua, Tô Dật tới tường kép thời không Tam Ô Vực đã hai tháng.

Trong lúc đó, Tô Dật vô số lần rót nguyên khí vào bên trong Giới Vực Châu, Giới Vực Châu vẫn không có chút phản ứng nào, lần lượt thất bại không khỏi làm hắn suy sụp tinh thần.

Nhất thời ngã lòng, đảo mắt lại càng kích phát ý chí trong lòng hắn, bất luận là vượt cấp hay là tàn sát cùng cấp, Tô Dật đều bỏ ra cố gắp gấp mười lần ngày thường, để có thể rèn luyện chính mình, hắn đã dùng hết mọi phương pháp tu luyện có thể.

Ban ngày, dưới ánh nắng gắt như lửa, Tô Dật tìm tới các loại Man Yêu Yêu Tông cảnh, Yêu Vực cảnh chí tôn để quyết đấu, buổi tối lại chôn mình trong cát, tiếp nhận sự thiêu đốt của lòng đất.

Cũng trong lúc đó, hắn mượn linh dịch và năng lượng yêu đan, mấy tháng ngắn ngủi, hơn hai mươi Yêu đan Yêu Tông cảnh còn lại đã bị luyện hóa hết, ngay cả Kim Viêm Thú trước đó cũng bị uống sạch.

Dưới ánh trăng yếu ớt, gió tối thổi qua mang theo mùi máu tanh.

Ánh lửa trại lập lòe, tiếng cành cây cháy tí tách, tia lửa bắn ra, phía trên vẫn nướng thịt Man Yêu thú đã giết hôm nay.

Ngồi ở bên cạnh đống lửa, Tô Dật mở không gian thần bí, ngồi khoanh chân, trong tay kết vô số thủ ấn huyền ảo.

Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công dao động liên tục, trên thân tràn ngập uy nghiêm vô thượng.

- Ầm ầm!

Lại một lần nữa cảm giác được tu vi đột phá hạ xuống đỉnh đầu Tô Dật, rất nhiều cột ánh sáng kèm theo sấm sét cực lớn từ trên bầu trời lập lòe đánh xuống, vây quanh Tô Dật.

Không gian trước mắt sáng ngời, thần huy từ trên cao trút xuống, bao phủ lấy Tô Dật, khí thế đáng sợ như món quà của thần, sáng đến chói mắt!

Đoan Mộc Kình Thiên và Kim Viêm Thú vương đang ngồi ở bên cạnh cẩn thận thưởng thức món thịt Man Yêu thú nướng, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì lập tức tránh ra xa.

Hai tay giao nhau, Đoan Mộc Kình Thiên nheo mắt nhíu mày, kinh ngạc khẽ nói:

- Chẳng lẽ lại sắp đột phá?

- Oong!

Ánh sáng màu vàng lưu chuyển, hoa văn rồng hóa thành một con rồng ánh sáng thật dài lao về phía bầu trời, soi rõ bầu trời cùng những ngôi sao trên đầu.

Đoan Mộc Kình Thiên đã thấy nhiều lần cảnh đột phá như vậy, ánh mắt thản nhiên khẽ mỉm cười.

Khi Tô Dật lại mở hai mắt ra, trong mắt hiện ra sự bình tĩnh, mở miệng thở hắt ra một hơi, cơ thể phát ra ánh sáng, tinh thần tràn trề.