← Quay lại trang sách

Chương 1974

Nguyên Tông cảnh tam trọng! Cuối cùng đã tới Nguyên Tông cảnh tam trọng!

Ánh mắt Tô Dật thoáng động, khóe miệng trái lại cười thỏa mãn.

Nửa tháng, Nguyên Tông cảnh thậm chí lên tới hai tầng, nếu có võ giả ở bên cạnh nhất định đã sớm bị dọa tới rơi cằm!

Nếu có người biết, sau khi Tô Dật tới tường kép thời không đã hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân, không chỉ đột phá rào cản Nguyên Tông cảnh, còn nhanh chóng nâng cao, mặc cho là ai cũng sẽ sởn tóc gáy, tự ti mặc cảm!

Hắn nhanh chóng đứng dậy, khí tức và năng lượng xung quanh dần dần tiêu tan, Man Yêu thú ẩn nấp ở sâu bên trong sa mạc vội vàng chạy về phía xa, tiếng thú rít gào từng trận vang vọng trời xanh.

Ánh trăng chiếu xuống làn da đồng cổ của Tô Dật, thân hình Tô Dật tự dưng trở nên cao lớn, cường đại, lỗ chân lông cũng tản ra khí tức khủng khiếp.

- Vù vù!

Tô Dật với tu vi Nguyên Tông cảnh, hai mắt phóng ra tia sáng lạnh, bàn tay đẩy ra, Giới Vực Châu lại bay đến trước ngực. Hắn khẽ quát một tiếng.

- Mở!

- Oong!

Khí tức Hỗn Nguyên Chí Tôn Công cuồn cuộn lưu chuyển ra khiến người ta cảm giác khó thở, n ảo ảnh con rồng vàng bắn ra khỏi mi tâm của hắn, hoàn toàn bao phủ lấy Giới Vực Châu.

Khoảng không xung quanh phát ra tiếng vù vù, từ trên Giới Vực Châu bắn ra ánh sáng thần vận chói mắt, thân hạt châu trắng sáng cổ xưa giống như dạ minh châu.

- Ầm ầm!

Giống như trời đất cảm ứng được, nâng lượng sấm sét che trời lấp đất chớp hiện trong tầng mây, ba người đồng thời hiểu rõ, đây là dấu hiệu Giới Vực Châu có phản ứng.

- Sư công, lão Kim tiến không gian thần bí, chúng ta lại đi thử một lần!

Tô Dật và hai người nhìn nhau, cả ba không dám chậm trễ. Trong chớp mắt, Đoan Mộc Kình Thiên và Kim Viêm Thú vương đã tiến bên trong không gian.

- Nhớ sau khi tiến vào trong lập tức lấy ra hộp nguyên tinh thạch!

Đoan Mộc Kình Thiên nhắc nhở.

Dưới ánh trăng, sương trắng bị tia lửa thổi tan, Man Yêu thú đang ngủ đông đều thò cổ ra, nhìn những biến hóa xảy ra xung quanh.

Hắn lại một lần nữa đứng ở điểm truyền tống thời không, bức tranh Kim Viêm phát ra ánh sáng chói mắt, cơn lốc năng lượng khủng khiếp lại một lần nữa cuốn tới.

Tô Dật vung tay lên, lại lấy ra Giới Vực Châu. Nó được nguyên khí chống đỡ, được một vòng hộp nguyên tinh thạch vây quanh, êm dịu chói lòa.

Tô Dật hít sâu một hơi, ánh sáng bạo phát, một giây tiếp theo, Giới Vực Châu phát ra ánh sáng năng lượng vạn trượng!

Cỏ nước bị một vòng ánh sáng màu trắng bao trùm, cả trời đất sáng như ban ngày, cuối điểm sáng có vết nứt tối đen sinh ra.

Sấm chớp lập lòe trên trời cao, trong không trung vọng ra một tiếng nổ lớn, nhất thời trời đất đột nhiên sinh ra gió mạnh.

- Vù vù!

Bên trong vết nứt tối tăm giống như một cái miệng to có thể cắn nuốt hết tất cả mọi sinh linh trên thế gian.

- Cuối cùng cũng bắt đầu!

Qua mi tâm, ánh mắt Đoan Mộc Kình Thiên và Kim Viêm Thú vương đầy xúc động.

Bọn họ chưa từng nghĩ tới, giờ phút này lại đến đột ngột như vậy.

Chuyện cách bao nhiêu năm, chuyện Đoan Mộc Kình Thiên có thể thật sự đạp ở trên mặt đất Thiên Man Đại Lục tưởng chừng như mây khói, không ngờ lại sắp xuất hiện, hắn không nhịn được hai mắt đỏ hoe.

Đối mặt với khoảng không xung quanh biến hóa mãnh liệt, hai mắt Kim Viêm Thú vương càng nhìn chăm chú, từ trong hai mắt dường như có ngọn lửa bắn ra.

Theo Tô Dật trở lại Thiên Man Đại Lục cũng có nghĩa là sẽ mở ra một cuộc đời thú tộc hoàn toàn mới! Chinh phục Thiên Man, lên đỉnh chí tôn!

Chỉ một thoáng, hào quang thần bí đột nhiên dâng lên, dường như liên kết với thiên địa thượng cổ, khí tức cổ xưa tang thương tràn ngập khoảng không xung quanh, thân hình Tô Dật được phù văn huyền ảo bao quanh.

Trên bầu trời không giống với lối đi không gian, bên trong vết nứt tối tăm có một mảnh thần quang màu trắng.

Điểm cuối của thần quang là lâu đài rường cột, ánh sáng thần thánh, Tô Dật đương nhiên nhận được đó chính là Thập Ngọc Lâu!

- Phát động Giới Vực Châu, bước vào Thập Ngọc Lâu, chuẩn bị sẵn sàng nguyên tinh thạch! Khởi động quay về Thiên Man!

Tô Dật âm thầm nói.

Thân hình hắn giống như cá chép nhảy Long Môn, hào quang tỏa ra xung quanh, quang ảnh thoáng hiện, lao về phía Thập Ngọc Lâu!

- Ngao!

Vào giây phút đầu tiên Tô Dật bước vào cơn lốc thời không có thể xé rách tất cả, nó lập tức phong tỏa vị trí ban đầu của hắn.

- Ong ong!

Linh hồn run rẩy, trong mắt lóe lên sự hoảng sợ. Tô Dật nhíu mày. Ở trong cơn lốc thời không này, Tô Dật cảm giác là linh hồn và cơ thể đều đang bị tổn thương!

- Tê tê!

Long uy màu vàng nhạt phóng ra ngoài, ở trong bầu trời tối tăm, Kim Long luôn muốn bay lượn trên trời cao phát ra một tiếng rồng ngâm trùng kích thiên địa, đầy vẻ bá đạo hủy diệt!

Mắt Tô Dật giật giật, trong tay kết thủ ấn nhanh như chớp, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công giống như giao tiếp với trời đất kèm theo sát ý dồi dào.

- Đi!

Từ trong cơ thể Tô Dật truyền ra tiếng hét lớn.

Tô Dật giơ cao ống tay áo, ngọn lửa giống như dải lụa màu đỏ cuồn cuộn lao ra, chiếu sáng khắp nơi, va chạm với cơn lốc thời không đang muốn hủy diệt tất cả!

Cột ánh sáng thuộc tính hóa che trời lấp đất công kích xuống, tất cả không gian vang lên những tiếng nổ mạnh, tường không giang lập tức run rẩy.

Bóng tối như nước thủy triều cuồn cuộn chảy qua, trào về phía điểm cuối. Từ trong cơ thể của Tô Dật phát ra khí tức ngập trời, lại không chống lại nổi sự cắn xé của cơn lốc!

Chỉ nghe một tiếng hít thở nặng nề vang lên, máu tươi bắn ra không trung, Tô Dật gặp trên hư không, phía sau lưng đột nhiên bị gió mạnh đập tới.

Nhất thời, Tô Dật cơ thể cảm giác ngũ tạng lục phủ đều vỡ nát, ánh sáng Huyền Linh Thần Mạch lập tức ảm đạm, miệng chợt có vị tanh.

Tốc độ đột nhiên chậm lại, nguyên khí trên toàn thân Tô Dật nhanh chóng giảm xuống, sắc mặt tái nhợt, hai chân không ngừng run rẩy, cảm giác như toàn thân bị xé rách.

- Tiểu tử, còn có thể chịu được không!

Đoan Mộc Kình Thiên ở trong không gian thần bí vẫn có thể cảm giác năng lượng bá đạo dao động xung quanh.

Không gian xung quanh tràn ngập tiếng rít gào và tiếng nổ mạnh, con lốc này cũng không quá mạnh liệt so với lúc tới.

- Hóa ra khi ta tới đã từng trải trận gió lốc khủng khiếp như vậy!

Tô Dật mím môi, sắc mặt vẫn tái nhợt. Hắn chậm rãi lau khô vết máu bên khóe miệng, dưới chân phát động Phù Diêu Bách Biến Bộ đến mức tận cùng.

Ánh chớp lóe lên, âm thanh làm người ta khiếp sợ lại truyền đến, Tô Dật giống như một con ác điểu hình người bay vọt về phía trước!

Càng tới gần Thập Ngọc Lâu, cơn lốc thời lại càng giống như không muốn để cho Tô Dật thực hiện được ý định, khắp bầu trời xuất hiện phong nhận trực tiếp xé rách cơ thể Tô Dật.

Vô số vết thương rất nhỏ hiện ra, máu tươi tràn ngập, ánh sáng màu vàng và ánh lửa bị bóng tối dày đặc bao phủ, khí tức trong cơ thể của Tô Dật đang tiêu hao với một tốc độ khủng khiếp!

- Cố nhịn! Cố nhịn! Ta phải về Thiên Man!

Tô Dật cắn răng, mắt đỏ ngầu nhưng vẫn lóe lên ánh sáng kiên định, hai tay siết chặt không ngừng xuyên qua cơn lốc thời không.

Từ phía xa nhìn lại, Tô Dật giống như một con vật chim én đang bay trong cơn bão biển, ở trong những tiếng sấm chớp rền vang lao về phía bầu trời trong nắng ấm.

- Ầm ầm!

Khi Thập Ngọc Lâu gần ngay trước mắt, hai tay Tô Dật che trước người, một khí tức hủy diệt từ trên cao đánh xuống, Yêu phong giống như con trăn lớn nhanh chóng và mãnh liệt tràn ra, không gian lập tức vặn vẹo!

Một phong quang không ngừng phóng đại trước mắt, Tô Dật lần đầu tiên cảm giác sinh mạng bị nguy hiểm, khi nó ở gần trong gang tấc, nguyên khí trong cơ thể Tô Dật dĩ nhiên đã tiêu hao gần hết. Cho dù là vài giọt Huyền Linh Hỏa Dịch khi còn Nguyên Tông cảnh để lại cũng đã biến mất!

- Lại kết thúc như vậy sao?

Âm thanh kỳ ảo vang vọng ở trong bóng tối, giống như tiếng tự hỏi của Tô Dật.