← Quay lại trang sách

Chương 1975

Bốn tháng thoáng một cái đã qua, tiêu điểm chú ý của Thiên Man Đại Lục tới cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong đã giảm xuống.

Sáu lục địa, ba châu, một biển bắt đầu khôi phục lại sự yên tĩnh trước đó. Mấy đại thế gia rục rịch lại không muốn thừa nhận.

Tô Dật, vương trong các thiên kiêu đã nhanh chóng trở thành một tuyệt thế mới ở Thiên Man Đại Lục.

thiếu cung chủ Long gia bị thương nặng, người đứng đầu Thiên Phong đánh nát Thiên Phong Ngọc Bích, các loại sự tích bắt đầu được vô số võ giả nói chuyện say sưa.

Mà ở trong một dãy núi quanh co nào đó, nơi linh cầm và thụy thú né tránh, mọc lên vô số kỳ hoa dị thảo.

Cửu Thánh Phong.

Dãy núi cao vút trải dài được phủ bởi một màu xanh với trăm hoa đua nở giữa mùa xuân chẳng khác nào một thiếu nữ đang thẹn thùng.

Chỉ có người Thánh Sơn mới biết được, Thánh nữ trước đây phong nhã tài hoa, tiên tư ngọc bích, dáng như tranh vẽ đã tròn bốn tháng không ra khỏi cửa.

Trong lúc đó, rất nhiều người hầu, chấp sự, cho dù là Thánh Tôn của Thánh Sơn đều tự mình đến tìm Liễu Nhược Hi.

Liễu Nhược Hi đều trả lời là không gặp, chỉ có Liễu Nhược Hi biết nàng đang đợi một người, một người tới đón nàng đi.

- Ngao!

Ngoài bên song cửa, phi cầm bay trong tầng mây, chim muông thành đôi phát ra tiếng hót vui mừng, giang cánh bay lượn trong trời đất.

Ở trong góc thiên địa nhỏ bé này, Liễu Nhược Hi không biết đã nhìn bao nhiêu chiếc lá rơi xuống mặt hồ, xem qua bao nhiêu mây tụ rồi mây tan, nhưng vẫn không cam tâm.

Nàng tay chiếc váy đỏ thẫm hiện lên từng hoa văn tường vân màu vàng tỏa ra hào quang, bôi son lên môi.

Hôm nay là ngày giao hẹn cuối cùng với Thánh Tôn, hạn chót của kỳ hạn bốn tháng.

Cũng là ngày Ngũ Thánh Tử và Đại Thánh Tử hẹn nhau thi đấu, quyết ra tiếp Thánh đế đời tiếp theo, thắng Liễu Nhược Hi - Thánh Tôn mới nhậm chức.

Ngón tay thon dài đặt lên song cửa bằng gỗ, dưới ánh sáng màu vàng tôn lên, ngày hôm nay Liễu Nhược Hi hoàn toàn lộ ra phong thái diễm lệ, dưới chiếc váy đỏ tung bay lại phác họa ra một đường cong tuyệt mỹ, mê người làm cho trái tim của bất kỳ nam nhân nào trong thiên hạ cũng phải đập loạn nhịp!

Hôm nay Liễu Nhược Hi tuyệt mỹ, hôm nay Liễu Nhược Hi lại càng tuyệt vọng hơn.

Nàng siết chặt lấy khung cửa sổ, mãi đến khi đốt ngón tay tím lại, Liễu Nhược Hi vẫn không hề thả ra, hai mắt sáng ngời lại có sự chua xót khổ sở.

- Tô Dật, liệu hôm nay ngươi có đến không?

Liễu Nhược Hi nói xong câu đó, bản thân cũng cảm thấy không quá thật.

Trong bốn tháng, ý nghĩ như vậy không ngừng quanh quẩn trong lòng. Tô Dật đã hứa sẽ tới cưới mình, lời nói đó dường như còn văng vẳng bên tai.

Nàng cười gượng, cơ thể mảnh mai tự dưng run rẩy. Cho dù hôm nay nàng có rực rỡ động lòng người, má đào mặt hạnh cũng khó có thể che giấu được gương mặt không còn chút sắc máu đó.

- Cốc cốc!

Một tiếng gõ cửa cắt ngang sự bi thương, giọng nói già nua, dè dặt vọng qua rèm cửa vào.

- Cửu Thánh Nữ, cuộc thi đấu bắt đầu rồi! Đội ngũ tới đón tiếp đã tới cửa! Lão hủ...

Liễu Nhược Hi đã quá quen với giọng nói này rồi. Quan bá là trưởng lão phụng dưỡng của mình. Sau khi mình tiến vào Thánh Sơn, tất cả cuộc sống hàng ngày đều nhờ Quan bá chăm sóc.

Trong mấy tháng này, Quan bá cũng vì mình không ngừng chu toàn với Thánh Tôn, trưởng lão, Đại Thánh Tử, Ngũ Thánh Tử, không chỉ mình tiều tụy, Quan bá cũng như già mất mười mấy tuổi.

- Có tin tức của hắn sao?

Liễu Nhược Hi khẽ nói.

Ngoài cửa im lặng một lúc lâu mới nghe Quan bá thì thầm nói:

- Ta đã truyền thư tới Bá Vương tông, lão hủ cũng chỉ có thể làm tới đây thôi!

- Ta biết, Quan bá, ngươi lại chờ ta một lát, ta sẽ đi ngay!

Ngoài cửa im lặng rất lâu, xuyên qua rèm cửa có thể nhìn thấy một dáng người lưng còn bỗng nhiên run lên, mừng rỡ không thôi.

- Được, tiểu thư, ta đi chuẩn bị ngay!

- Quan bá!

Giọng nói Liễu Nhược Hi yếu ớt giống như tiếng gió vẳng qua, nhưng vẫn nghe được sự kiên định.

Quan bá quay đầu, Liễu Nhược Hi rũ áo choàng làm ánh sáng chớp động, dáng vẻ gầy yếu trước đo đã hoàn toàn biến mất, nói.

- Từ nhỏ đến lớn, ở Thánh Sơn ngoại trừ Thánh Tôn chính là ngươi đối xử với ta tốt nhất! Chuyện mấy tháng qua, ngươi đã cực khổ rồi!

Quan bá chợt nặng nề cười, bóng dáng không tính là cao lớn nhưng thật sự giống như phụ thân, trong mắt có vui mừng và đau khổ không ngừng giằng co, khóe miệng giật giật.

- Thánh Nữ nói gì vậy. chỉ là, vì sao ngươi phải thích người kia...

Tiếng nói vừa dứt lại có một tiếng thở dài vang lên, tiếng bước chân cũng xa dần. Liễu Nhược Hi ngồi ở nhã phòng, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng, hàng mi dài chớp chớp nhìn vào không trung, sau đó đi về phía bên giường.

Dưới gối có đặt một Song Câu Thánh Khí lóe ra ánh sáng màu vàng, trong tay có nguyên khí gào thét lao ra, thánh khí hóa thành một bóng sáng lại bị Liễu Nhược Hi nắm thật chặt, lập tức biến mất.

Khoảng thời gian này, Liễu Nhược Hi vô cùng chán nản, sáng chiều đều ngồi nhìn Song Câu Thánh Khí, chỉ cần có thời gian rảnh, nàng lại ở trong phòng tu luyện.

Liễu Nhược Hi và Song Câu Thánh Khí này của Tô Dật đã thông linh với nhau, đạt được cảnh giới tâm ý tương thông, nàng vuốt ve lưỡi đao hiện lên hàn quang. Khi ghép cùng một chỗ, nó giống như một mặt trăng đầy sắc bén.

- Cầm ngươi lại giống như có hắn ở bên cạnh!

Người thiếu niên kiên nghị đã đứng ra, bảo vệ cho mình chạy thoát thân kia dường như đang ở trước mắt, Liễu Nhược Hi cất Song Câu Thánh Khí, khóe miệng cong lên cười lạnh.

Trong lòng nàng đã sớm suy nghĩ rõ ràng, không quan tâm kết quả của cuộc thi đấu ngày hôm nay thế nào, Ngũ Thánh Tử thắng cũng được, nàng sẽ không để cho Tuyết Hồng Lâu nhận được mình, Đại Thánh Tử thắng cũng được, nàng lập tức lựa chọn tự vận.

Ngước mắt quan sát Linh Sơn mờ mịt phía xa, nhìn nơi mình đã sống mấy chục năm, trong mắt Liễu Nhược Hi thoáng hiện vẻ lưu luyến, cung bào màu đỏ phía thoáng động, nàng đẩy cửa rời đi.

Trên bãi đất trống trước Thánh Nữ Phong, từng con Kim Quang Độc Giác Thú ánh mắt hung hãn, toàn thân tràn ngập ánh sáng màu vàng giống như ngọn núi nhỏ.

Có tổng cộng chín con Kim Quang Độc Giác Thú uy vũ hung hãn, bá đạo mạnh mẽ, trong đó có bốn con là do Đại Thánh Tử phái tới, còn có bốn con là do Ngũ Thánh Tử phái tới. Một con ở giữa lại là Kim Quang Độc Giác Thú của Thánh Nữ Phong mình.

- Cửu Thánh Nữ, bên này! Đại Thánh Tử cho mời!

Một lão già tóc trắng kêu lên vô cùng chói tai. Liễu Nhược Hi biết đó là trưởng lão bên phía của Đại Thánh Tử.

Nàng thản nhiên liếc nhìn, trong mắt ánh lên vẻ chán ghét, quay người đi. Ở trong góc những con Kim Quang Độc Giác Thú của Ngũ Thánh Tử, Liễu Nhược Hi lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Một nữ tử với dáng người nóng bỏng, mái tóc xõa vai, tư thế hiên ngang oai hùng, trên gò má hiện ra lúm đồng tiền, mặc dù không xinh đẹp như Liễu Nhược Hi nhưng trời sinh có dáng vẻ hoang dã, trên gương mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo khác thường.

- Lý Linh sư tỷ?

Hơi thở của Liễu Nhược Hi đột nhiên trở nên nặng nề, bước chân thoáng động, đi về phía Lý Linh.

Trên gương mặt đỏ bừng, sự xấu hổ làm cho Lý Linh không ngừng đảo tròng mắt, sợ hãi nói:

- Sư... Sư muội, đã lâu không gặp!

Liễu Nhược Hi nhíu mày, nàng đương nhiên biết rõ Lý Linh có ý với Tuyết Hồng Lâu, cho dù là kẻ ngu si cũng có thể nhìn ra, Tuyết Hồng Lâu lại không nhìn ra sao?

- Sao tỷ lại ở đây?

Liễu Nhược Hi nghiêm giọng nói.

Lý Linh giống như bị điểm trúng, ngẩng đầu lên, giọng nói run rẩy:

- Cửu Thánh Nữ, chúc mừng ngươi lập tức trở thành Thánh Tôn! Còn mong trở thành nữ nhân của hắn!

Sự đau xót vô tận hóa thành những giọt nước mắt trong suốt, thoáng cái cũng phá vỡ sự kiên cường của Liễu Nhược Hi.