Chương 1976
Bỗng nhiên, bầu ngực với đường cong lả lướt không ngừng lên xuống, trong mắt Liễu Nhược Hi thoáng có ánh sáng dao động, khẽ nói.
- Ngươi đều biết rồi?
Ánh mắt Liễu Nhược Hi không dám nhìn về phía Lý Linh, trong lòng hiểu rõ Lý Linh từ nhỏ đã chung tình với Tuyết Hồng Lâu, càng nhiều lần ở trước mặt mình nhắc tới Tuyết Hồng Lâu.
Mỗi lần Lý Linh nhắc tới tên Tuyết Hồng Lâu, trong mắt lại lóe sáng.
Chẳng khá bây giờ mình nghĩ tới Tô Dật vậy. Nghĩ đến người thiếu niên kiên nghị ngạo nghễ đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió khiêu chiến thế gia cổ xưa, Liễu Nhược Hi vẫn động lòng.
Lý Linh mím môi, nắm chặt lấy dây cương của Kim Quang Độc Giác Thú, cố gắng che giấu xấu hổ, than thở trong lòng.
- Cả Thánh Sơn cũng chỉ có Cửu Thánh Nữ có thể xứng đôi Ngũ Thánh Tử,, ta có thể được Thánh Tôn coi trọng, trong khoảng thời gian này canh giữ ở bên cạnh Ngũ Thánh Tử, Lý Linh đã thấy đủ rồi!
Vừa dứt lời, Liễu Nhược Hi chú ý thấy hàng lông mi của Lý Linh khẽ động, đầy vẻ cay đắng và bi thương.
Bất kể có làm sao cũng không thể che giấu được nỗi bi thương trong lòng. Liễu Nhược Hi nhếch môi, trên má đào thoáng ửng hồng.
- Lý Linh sư tỷ, là của ngươi thì ai cũng không cướp được, là của ta, ta thề sẽ cố gắng đoạt lại!
Hai mắt Liễu Nhược Hi hiện ra sự kiên định, Lý Linh đứng ở bên cạnh chợt ngước mắt, thất thanh nói.
- Sư muội, ngươi mới vừa nói gì?
Liễu Nhược Hi vốn một lòng cầu võ, luôn điềm đạm nho nhã tự nhiên lại có sự bất khuất mãnh liệt như vậy, lập tức vượt ra ngoài dự đoán của Lý Linh. Thoáng cái, Lý Linh đã chìm trong sự im lặng.
Liễu Nhược Hi lắc đầu, ghé sát bên tai Lý Linh nói vài câu. Đôi mắt đẹp của Lý Linh nhất thời trợn tròn, liếc nhìn xung quanh và khẽ kêu lên.
- Tuyệt đối không thể được! Sư muội! Đổi lại là Thánh Tôn cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý cho ngươi mạo hiểm như vậy!
Hai mắt như sương mù nhìn Lý Linh hoảng hốt thất thố, khóe miệng Liễu Nhược Hi cong lên thoáng cười nhạt, trong lúc lơ đãng, nàng lại giơ tay xoa lên Song Câu Thánh Khí do Tô Dật đưa cho nàng.
- Ta không muốn để cho mình phải hối hận, càng không muốn để cho Lý Linh sư tỷ ôm hận suốt thân!
Ánh mắt Liễu Nhược Hi trở nên tàn khốc, lạnh lẽo.
Hai bên lần lượt là bốn con Kim Quang Độc Giác Thú, theo thứ tự là người do Đại Thánh Tử và Ngũ Thánh Tử phái tới đón nàng.
Kim Quang Độc Giác Thú có dáng vẻ như ngọn núi nhỏ vậy, sặc sỡ loá mắt, toàn thân rất lớn, trong mắt thú phóng ra khí tức hung hãn, chân trước cực lớn không ngừng cào trên mặt đất, dần tạo thành một cái hố nhỏ.
Tiếng thú gào vang vọng không trung, chọc cho đám linh cầm phía xa bay đi, thụy thú hoảng hốt chạy vội.
Tiếng thú vang vọng khắp núi rừng, chỉ một thoáng, chim muông đủ di chuyển.
Phía xa có bóng mây lành trôi qua, mặt trời nhô lên cao, tỏa ra ánh nắng chói mắt, tạo thành từng vệt loang lổ trên bãi đất trống.
- Có thể! Thời gian không còn sớm nữa, Cửu Thánh Nữ, đừng để lỡ thời gian!
Trưởng lão bên phía Đại Thánh Tử ngước mắt nhìn trời, giọng nói chói tai lại vang lên.
Nhìn Liễu Nhược Hi và thị nữ bên cạnh Ngũ Thánh Tử nói chuyện thật vui vẻ, vẻ mặt trưởng lão nhất thời thay đổi, trên gương mặt gầy gò lộ ra sự thâm độc.
- Đúng vậy, Cửu Thánh Nữ, ngài là Thánh Tôn cao quý đời tiếp theo, không nên tự hạ thấp thân phận!
Ba vị trưởng lão khác cũng trăm miệng một lời, đồng thời phát ra tiếng cười lạnh.
- Từ từ!
Liễu Nhược Hi nhất thời xoay người, trong đôi mắt phóng ra vài tia sáng lạnh, năng lượng linh hồn khiến người ta chấn động lập tức phát ra. Bốn vị trưởng lão đồng thời co rúm lại, ngượng ngùng không nói nữa.
- Nếu ta là Thánh Tôn, ở Cửu Thánh Phong lại không tới lượt các ngươi mồm năm miệng mười! Ta cũng không bắt các ngươi phải chờ ở chỗ này, không nhịn được, tới từ đâu thì lăn trở về nơi đó!
- Ngươi!
Trưởng lão kia nghe được lời này liền rũ tay áo, hai mắt dâng lên ánh lửa.
- Lăng trưởng lão đừng sinh sự! Nếu Cửu Thánh Nữ không sợ chậm thời gian, vậy chúng ta sợ cái gì chứ?
- Đúng vậy, Lăng trưởng lão, chúng ta là tới đón Thánh Tôn mới chứ không phải tới gây chuyện đi?
Liễu Nhược Hi khẽ híp mắt lại. Khi nghe được lời này, nàng liền hiểu được ẩn ý trong lời nói của trưởng lão bên phía Đại Thánh Tử.
Trước đó, nàng cũng nghe Quan bá từng nói qua, Đại Thánh Tử túng dục vô độ, kiêu xa có tiếng, cũng có chút bất mãn khi Thánh Tôn xác định mình làm Thánh Tôn đời kế tiếp.
Bên trong Thánh Sơn, lời đồn đại đã sớm được truyền ra. Nếu sau khi Cửu Thánh Nữ kế nhiệm Thánh Tôn vẫn có hai lòng, nhất định phải phế bỏ Cửu Thánh Nữ.
- Không ngờ Đại Thánh Tử còn chưa lên làm Thánh đế mới, đã bày ra uy thế, người không biết còn tưởng là hắn đã dẫn đầu Thánh Sơn đi lên đỉnh võ đạo đấy!
Trưởng lão bên phía Ngũ Thánh Tử cũng không chịu yếu thế, giọng nói châm chọc và mai mỉa.
Trong Thánh Sơn, cho đến ngày nay, Đại Thánh Tử và Ngũ Thánh Tử chống đối lẫn nhau đã đến tình trạng châm chọc đối phương.
Sau khi Ngũ Thánh Tử từ cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong trở về, vẫn luôn bế quan, chưa bao giờ xuất thế, nhưng rất để bụng chuyện Thánh Sơn, cũng không bịt hai không nghe chuyện Thánh Sơn như trước nữa. Điều này làm cho rất nhiều trưởng lão bên trong Thánh Sơn vốn đang dao động lại đứng về phía Tuyết Hồng Lâu.
Uất Trì Trường Phong tiếng xấu lan xa, về phần vì sao Thánh Hỏa còn muốn ủng hộ hắn, phần lớn mọi người nhận định vẫn là vì quan hệ huyết thống.
Tuyết Hồng Lâu bị Thánh Tôn mang từ Hỗn Loạn vực trở về, vẫn chưa từng giải thích với mọi người về câu hỏi đối với thân thế, tông môn như Thánh Sơn sẽ kiên quyết không cho phép điều này.
- Tất cả đừng nói nữa!
Liễu Nhược Hi nhíu mày, trừng mắt nhìn trưởng lão bên phía Đại Thánh Tử với vẻ hung ác. Nàng khẽ cầm tay Lý Linh và gật đầu, lại đi về phía Kim Quang Độc Giác Thú chỗ Quan bá đang đứng.
- Quan bá, đi thôi! Ngồi tọa kỵ của chúng ta đi!
Quan bá đã sớm chuẩn bị dây cương, trên mặt lộ vẻ vui mừng, liên tục gật đầu, giao dây cương cho Liễu Nhược Hi và khẽ nói:
- Cửu Thánh Nữ, lão hủ không đi được, lần này thi đấu Thánh Sơn, lệnh đường cũng từ Man Thành chạy tới, đây là chuyện trọng đại trong cả Trung Châu, các đại tông môn đều đang tập trung ở Thánh Sơn!
Con ngươi mờ đục của Quan bá co lại, ánh mắt liếc nhìn về phía trưởng lão hai bên, giọng nói càng lúc càng nhỏ hơn.
Liễu Nhược Hi là người thông minh, trong lòng tất nhiên hiểu rõ. Quan bá muốn tự nói với mình, trận thi đấu ngày hôm nay rất quan trọng. Ngay cả Liễu tông ở Nguyên Đô cũng tới, mình phải cân nhác tới từng hành động cử chỉ, không nên làm bất kỳ chuyện gì liều lĩnh.
Liễu Nhược Hi càng nhíu chặt chân mày, gương mặt lạnh lùng, ánh sáng trong mắt vẫn không hề giảm xuống.
- Ta biết rồi, Quan bá! Nhược Hi lại cám ơn!
Nói xong, Liễu Nhược Hi nhận lấy dây cương, vuốt ve linh vũ giống như phong nhận của con Kim Quang Độc Giác Thú dưới thân rồi tung người nhảy lên, tấm áo choàng màu đỏ phía sau nhanh chóng tung bay, tay áo phất phơ, gương mặt và dáng người diễm lệ.
- Sư tỷ, chúng ta gặp ở Thánh Võ đường!
Không trung có ánh sáng lấp lánh bay qua, Kim Quang Độc Giác Thú gầm khẽ một tiếng, bốn chân giống như bàn ủi đạp nhẹ một cái, liền biến mất ở trong tầng mây.
Trưởng lão bên phía Đại Thánh Tử và Ngũ Thánh Tử ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt phức tạp, dường như đang nói, Liễu Nhược Hi này vừa không lựa chọn Uất Trì Trường Phong, cũng không lựa chọn Tuyết Hồng Lâu, trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì?