← Quay lại trang sách

Chương 1977

Sư muội!

Lo âu và quan tâm thân thiết lộ rõ trên gương mặt, đôi môi mọng đỏ của Lý Linh hé mở, sau đó cũng tung người nhảy lên Kim Quang Độc Giác Thú.

Trưởng lão bên phía Đại Thánh Tử nhìn theo hướng Liễu Nhược Hi biến mất với vẻ tàn ác, trầm giọng quát:

- Đi! Ngày hôm nay quần hùng Trung Châu chắc chắn sẽ tới, có thể so sánh được với đại hội Thánh Võ. Tiểu nha đầu này sẽ không gây ra được sóng gió gì đâu!

Bốn người đồng thời bắn về phía không trung rời đi.

Rừng rậm Man Yêu, ở nơi gần thung lũng lớn Man Yêu.

- Vù vù!

Trong không trung dường như tách ra, một vết nứt tối tăm giống như vực sâu mở rộng ra, một kiến trúc khổng lồ cắm thẳng trong mây thình lình xuất hiện.

Nếu có võ giả đã tham gia cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong, nhất định có thể biết đây là Thập Ngọc Lâu trong truyền thuyết sáu mươi năm mới xuất hiện một lần.

Sóng khí khủng khiếp dâng trào, khí tức mênh mông như xuyên qua Thái Cổ lan tràn trong không trung, giống như cơn lốc trùng kích bên trong cả sơn động của Man Yêu.

- Ầm!

Rất nhiều Man Yêu thú trong rừng gào hét chạy thoát thân, bôn chân chạy như điên, nhất thời trong rừng rậm liên tiếp phát ra những tiếng chạy tản ra.

- Ngao gào!

- Ầm ầm ầm!

Từng tiếng nổ trầm thấp giống như tiếng pháo liên châu vang vọng, mặt đất, ngọn núi trong rừng rậm Man Yêu chuyển.

Thung lũng lớn Man Yêu vốn hoang vắng lại cát bay đá chạy, chấn động không ngừng!

- Đó là cái gì vậy?

Thiết Giáp Phi Nghĩ dùng thú ngữ nói, ánh mắt lóe sáng, nhìn Thập Ngọc Lâu có phía chân trời, ánh mắt kinh hoàng.

Bên cạnh còn có mấy con Man Yêu thú nằm rạp trên mặt đất, run rẩy. Khí tức hung hãn giống như yêu tôn hạ xuống thế gian khiến thú hồn chấn động, không dám ngẩng đầu nhìn lên.

- Đi mau! Quay về Thương Lan thành, bẩm báo với Xích Kình Yêu Hoàng!

- Vù Vù!

Phía sau hiện lên cánh sáng như kim loại nhanh chóng bay lượn. Ở dưới uy áp, Man Yêu thú tập trung thành đàn chạy trốn về các hướng khác nhau.

Ở trên ngọn núi cao hiểm trở trong rừng rậm Man Yêu, mấy tán tu nhìn Thập Ngọc Lâu đứng lặng trên mây, mắt gần như muốn rơi ra ngoài.

- Đó là gì vậy, lão Đao!

Một võ giả mắt lấm la lấm lét, hai má đầy dầu vỗ nhẹ vào võ giả đang ngồi tĩnh tọa bên cạnh.

Võ giả kia có dáng người như thùng nước, râu ria tóc tai muốn mọc thành quả cầu lại lộ vẻ phóng đãng bất kham, có vẻ không tình nguyện ngước mắt lên nhìn Thập Ngọc Lâu ở phía chân trời, chỉ một thoáng đã ngã xuống.

Mắt hắn mở to lại sáng như đuốc. Phía xa xuất hiện hiện tượng kỳ lạ như vậy, hắn cũng mới thấy lần đầu.

Thập Ngọc Lâu vừa xuất hiện, mấy võ giả đều cảm giác được một áp lực đè xuống linh hồn, cổ họng nghẹn lại. Ai nấy đều vội vàng vận chuyển nguyên khí, vẻ mặt khủng hoảng bối rối.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi! Đi tới bẩm báo mới mấy đại nhân mới tới Man Thành mấy ngày trước!

- Mấy người mặc trang phục long văn màu vàng sao?

Võ giả có vẻ mặt lấm lét nhíu mày, có chút không tin.

Võ giả béo mập trực tiếp đạp một cước, buồn bực nói:

- Lầu này có hiện tượng kỳ lạ xảy ra, ngươi còn muốn nuốt một mình sao! Chúng ta không thể trêu vào! Không thể trêu vào đâu!

Dứt lời, lòng bàn chân của mấy tán tu như được bôi dầu, xông về phía ngoài rừng rậm Man Yêu giống như một làn gió, bọn họ vắt chân lên cổ chạy trốn rất nhanh, hoàn toàn không muốn tới gần Thập Ngọc Lâu.

Ở một Man Thành gần rừng rậm Man Yêu.

Có hai tán tu mặc trang phục bình thường, trước người in chữ "Ảnh" vừa nhìn thấy Thập Ngọc Lâu đã chạy như bay.

- Ầm ầm ầm!

Một bóng sáng từ trên tầng cao nhất của Thập Ngọc Lâu chậm rãi chiếu xuống, toàn thân được bao phủ bởi một tầng hào quang chói lòa.

Bên trong bóng sáng là một nam tử áo bào xanh đang nằm ngang, toàn thân trần truồng, sắc mặt tái nhợt, đầy rẫy vết thương.

Tuy những vết thương đó đã kết vảy, nhưng nhìn qua vẫn khiến người ta phải giật mình.

Khi bóng sáng tối dần, bóng người bên trong cũng rõ ràng hơn. Gương mặt giống như điêu khắc, lộ ra cả vẻ thành thục và tang thương, cùng với vẻ cao ngạo lại thêm chút trẻ con, đó không phải Tô Dật thì còn có thể là ai.

- Ầm ầm!

Thập Ngọc Lâu bay vút lên trời cao, bóng sáng không ngừng tiêu tan, khí tức đã dần dần giảm xuống. Nhưng sau khi Tô Dật hoàn toàn được đặt nhẹ nhàng xuống mặt đất, Thập Ngọc Lâu đã hoàn toàn biến mất phía chân trời mờ mịt.

- Vù vù!

Gợn sóng không gian dao động, từng kia chớp đánh xuống mặt đất, Tô Dật ngang nằm trên mặt đất lại không hề hay biết, khí tức mệt mỏi, bất tỉnh nhân sự.

Hai đường sáng từ trong mi tâm của Tô Dật bay ra, không gian vặn vẹo, chỉ một thoáng cả khoảng không gian trước mặt vỡ ra từng tấc.

Đoan Mộc Kình Thiên và Kim Viêm Thú vương đi ra khỏi ánh sáng, ánh mắt nhìn Tô Dật nằm trên mặt đất, Kim Viêm Thú vương khẽ nói.

- Đúng là khó cho chủ nhân, lấy thân thể Nguyên Tông cảnh chống lại cơn lốc thời không!

Ánh mắt Kim Viêm Thú vương liên tục dao động, nhớ tới các tình huống nguy hiểm ở trong thông đạo thời gian mà vẫn còn vô cùng khiếp sợ.

Đoan Mộc Kình Thiên cũng lắc đầu, ánh mắt nghiêm trọng còn có chút khiếp sợ. đây tuyệt đối là một lần mạo hiểm!

Nếu như Tô Dật không kiên trì nổi, mình và Kim Viêm Thú vương cũng sẽ trực tiếp rơi xuống và bị thiêu cháy!

- Oong!

Một giây tiếp theo, một hào quang cao chưa tới nửa người lại từ trong mi tâm của Tô Dật bắn ra, cẩn thận nhìn, không ngờ là một lão già lưng còng.

Tinh thần hắn khỏe mạnh, chòm râu bạc sắp kéo trên mặt đất, từng sợi râu đều đầy mùi thuốc và linh khí, mùi thơm xông vào mũi, khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Gương mặt hiền lành, ánh mắt từ ái, nhưng vẫn lộ ra uy vũ và khí phách, khí tức Yêu Hoàng cảnh không ngờ đã lộ ra ngoài.

- Tham Gia, lần này nhờ có ngươi!

Trong lòng Kim Viêm Thú vương còn sợ hãi, vội vàng chắp tay nói với người vừa tới.

Tham Gia liếc nhìn Đoan Mộc Kình Thiên và Kim Viêm Thú vương, sau đó lại nhìn Tô Dật nằm trên mặt đất, trầm giọng nói.

- Ta nhận được quá nhiều ơn huệ của tiểu tử này, ta vốn chẳng thể thành công thăng cấp Yêu Hoàng cảnh!

Hắn dứt lời, ánh mắt ba người đồng thời sáng ngời. Nhớ tới đợt chạy nước rút cuối cùng trong cơn lốc thời không, Đoan Mộc Kình Thiên khẽ thở dài nói.

- Ta còn đánh giá thấp năng lượng của Thủy Giáng Thiên Tinh, cho dù tiểu tử này có lực lượng thần bí như vậy, cũng khó phát huy ra 1% năng lượng của Thủy Giáng Thiên Tinh, nói khéo không khéo, may nhờ có Tham Gia hấp hối độ hóa Thiên Kiếp, mới cứu được Tô Dật!

Dứt lời, chòm râu Bích Huyết Linh Tham tung bay, hai mắt sợ hai nói:

- Lần trước Thiên Kiếp suýt nữa làm cho ta hình hồn đều bị tiêu diệt, nhờ có không gian thần bí của tiểu tử này mới thoát được. Lần này ta làm sao lại không phải đánh cược! Cũng may, ta thắng, tiểu tử này cũng thắng. Tiểu tử rất may mắn đấy.

- Ôi! Vừa rồi đúng là nguy hiểm! Nhưng cuối cùng đã trở về rồi!

Ánh mắt Đoan Mộc Kình Thiên sáng rực, trong ánh mắt đầy vẻ ngạo nghễ.

Đây là lần đầu tiên trong mấy chục năm qua Đoan Mộc Kình Thiên đứng ở trên đất Thiên Man Đại Lục, có thể đường đường chính chính không lo sợ người khác.

Kim Viêm Thú vương bên cạnh giống như phát hiện ra đại lục mới vậy, con ngươi mở to quan sát thiên địa mới lạ này.

Cảnh tượng khác hẳn với Tam Ô Vực, ở đây rừng cây rậm rạp, liếc mắt có thể nhìn thấy biển rừng vô tận.

Yêu khí tràn đầy hình thành đối lập rõ nét với linh khí thiên địa loãng, cũng làm cho Kim Viêm Thú vương rất tò mò.