Chương 1979
Khí huyết cuồn cuộn, áo bào của Tô Dật không gió tự bay, khí tức nóng bỏng của Hỏa thần cuộn trào mãnh liệt.
Dưới ánh trăng ngỏ lời, nụ hôn sâu giống như trò đùa dai trên phố xá đột nhiên hiện lên ở trong đầu Tô Dật.
- Không thể nào! Tuyệt đối không thể như vậy được!
Hai tay Tô Dật run rẩy, không tin Liễu Nhược Hi cuối cùng lại lựa chọn Uất Trì Trường Phong hoặc là Tuyết Hồng Lâu.
Tô Dật hiểu rõ tâm tư của nàng, một giọng nói tang thương từ trong đầu truyền ra.
- Đã bốn tháng trôi qua, cho dù có lời thề giữa ngươi và nhà họ Vân, nhưng cũng đã qua một tháng, Thánh Sơn rất có khả năng cho rằng ngươi đã chết!
Lời Xích Phi Hồng nói làm cho Tô Dật nghẹn lời, trong đôi mắt vẫn lóe lên ánh sáng sắc bén.
- Nếu vậy, ta lại tự mình lên Thánh Sơn xem thử! Người thuộc về ta, bất kỳ ai cũng không thể lấy đi được! Uất Trì Trường Phong và cả Tuyết Hồng Lâu, ta đều sẽ khiến bọn họ trả giá đắt!
Khi diễn ra cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong, Liễu Nhược Hi nhận lời yêu mình khiến tất cả võ giả trẻ tuổi ở Thiên Man Đại Lục đều tan nát cõi lòng.
Tất cả mọi người biết Liễu Nhược Hi là người phụ nữ của Tô Dật, điều này rõ ràng là đang khiêu chiến mình.
Rồng có vảy ngược, chạm vào là chết!
- Ngươi có ý kiến gì?
Đoan Mộc Kình Thiên khẽ nhíu mày, sâu trong đôi mắt hiện ra ánh sáng sắc bén.
Thánh Sơn cũng là người truy sát mình năm đó. Thiên Long tông, Thánh Sơn, Đoan Mộc Kình Thiên muốn mỗi người phải trả giá.
- Không kịp nữa rồi, cũng không thể quay về Hỗn Loạn vực được, ta đi Thánh Sơn trước!
Tô Dật nhanh chóng vận chuyển thủ ấn. Khí tức Hỗn Nguyên Chí Tôn Công cực lớn được vận chuyển ra, bên trong Huyền Linh Thần Mạch đột nhiên sáng lên.
Đoan Mộc Kình Thiên hơi nhíu mày. Tuy bây giờ Tô Dật đã Nguyên Tông cảnh tam trọng, nhưng so với tồn tại khổng lồ như Thánh Sơn, chỉ dựa vào lực lượng của chính mình vẫn quá nhỏ bé.
- Tiểu tử, ta quay về Ngự Thiên cung. Ngự Thiên cung có pháp trận liên kết với Thánh Sơn, có thể trực tiếp đến đó!
Ánh mắt Tô Dật nhất thời lập tức sáng lên, nhìn Đoan Mộc Kình Thiên, trong lòng nghĩ, nếu Đoan Mộc Tiêu Mạn biết Kình Thiên cuối cùng trở về, nàng sẽ vui mừng tới mức nào.
Chỉ là, mình vô duyên nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn lập tức nói:
- Được, sư công, nhờ sư công nói với Tiêu Mạn một tiếng, ta đi Thánh Sơn trước!
Sau đó, Tô Dật nhìn về phía Bích Huyết Linh Tham, Bích Huyết Linh Tham trừng mắt, xách thắt lưng nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt này, ta đã nghe nói tới đại danh của Thánh Sơn, ta đã bắt không ít râu nhân sâm của ta cho ngươi, đại chiến này, Yêu Hoàng hình linh dược như ta không thể giúp được gì, không chừng còn có thể tự mình chuốc lấy cực khổ!
Bích Huyết Linh Tham dứt lời liền quay đầu không nhìn Tô Dật nữa, mắt nhìn rừng rậm Man Yêu ngoài xa, miệng trề ra, lẩm bẩm.
- Ta tiến vào không gian của ngươi cũng gần hai năm, trong rừng rậm Man Yêu còn có một vài đối thủ cũ chưa đối phó. Bây giờ ta là Yêu Hoàng cảnh, cần phải cố gắng tìm bọn họ xem thử!
Trên gương mặt tái nhợt của Tô Dật lóe ra một tia giảo hoạt, khẽ gật đầu. Bích Huyết Linh Tham nói cũng hợp tình hợp ý. Hắn lê cơ thể mệt mỏi đi tới bên cạnh Bích Huyết Linh Tham, ánh mắt nhìn xuống chòm sâu giống như sừng rồng đan xen kia.
- Tham Gia, ngươi muốn đi thì cứ đi, dù sao đến lúc đó lại quay về Bá Vương tông báo danh là được. Chỉ là, cũng nên giao chút tiền thuê nhà trong hai năm qua rồi hãy đi chứ?
Tô Dật xòe bàn tay ra, khóe miệng cong lên cười. Bích Huyết Linh Tham nhất thời biến sắc, nổi giận quát:
- Tiểu tử, ta vừa cứu ngươi một mạng đấy!
- Ngươi cũng nói, đây là vận khí của ta, ngươi độ kiếp thành công là vận khí của ngươi.
Ta gặp được ngươi độ kiếp cũng là vận khí của ta. Ngoài ra, lại không được phép thiếu nợ!
Tô Dật mỉm cười, lông mày cong lên như trăng khuyết. Bích Huyết Linh Tham tức giận đến mức nhảy dựng lên.
- Gian thương! Ngươi chính là gian thương!
Bích Huyết Linh Tham vô cùng đau đớn, cuối cùng dưới uy hiếp của Tô Dật đã nhổ hơn nửa chòm râu của mình. Một tay Tô Dật cầm đầy râu nhân sâm, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn.
Kim Viêm Thú vương cũng lập tức biến thành bản thể, nằm rạp trên mặt đất, Man Yêu thú dài hơn mười trượng, da thịt giống như tường đồng vách sắt hiện lên ánh sáng kim loại rực rỡ, kèm theo uy thế khiếp người!
- Ngao gào!
Tiếng thú gào chấn động trời cao, sơn cốc chấn động!
Trong đôi mắt hung dữ của Kim Viêm Thú vương hiện ra ánh sáng màu đỏ, răng nanh rất lớn nhắm thẳng vào trời đất. Chỉ là khi tới gần lại có thể cảm giác được một loại yêu khí cuồng bạo như ăn sống nuốt tươi.
Bốn chân to khỏe đi tới đi lui làm mặt đất rạn nứt, giống như đất rung núi chuyển, từ trong mũi thở ra từng luồng yêu khí, giống như gió bão, khiến cả không gian bị chấn động vỡ nát!
Điểm duy nhất của nó khác với Ngũ Túc Kim Viêm Thú bình thường chính là trên bốn chân có mấy hoa văn mờ.
Giọng nói của Kim Viêm Thú vương vang lên như sấm, trầm giọng nói:
- Chủ nhân, ta đưa ngươi đi Thánh Sơn!
Man Yêu thú Yêu Vực cảnh đều có thể lao nhanh trong hư không, tốc độ còn nhanh hơn Man Yêu thú bay không chỉ một cảnh giới. Tô Dật lập tức xoay người nhảy lên, ngồi ở trên lưng Kim Viêm Thú vương.
- Trương Đan, Tôn Hạo trở lại Bá Vương tông bẩm báo ta đã trở về! Bảo đám người đại ca yên tâm, ngoài ra bảo Thiên yêu và quân đoàn Bá Vương vũ trang chuẩn bị xuất phát về phía Thánh Sơn!
- Ầm ầm!
Gót sắt của Kim Viêm Thú vương di chuyển khiến đất rung núi chuyển, chấn động giống như sấm sét xuyên qua cửu tiêu.
- Vâng!
Tâm thần của hai người Trương, Tôn đã sớm run rẩy, linh hồn bị áp lực rất lớn, căn bản không dám nhìn lên trời.
Khi Kim Viêm Thú vương theo gió bay lên, tự do di chuyển trong không trung, sóng năng lượng khủng khiếp giống như bom nổ mạnh, kích thích không gian chấn động không ngừng.
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc có quan hệ thế nào với tỷ ta?
Đoan Mộc Kình Thiên rốt cuộc vẫn hỏi ra vấn đề này vào một giây trước khi Tô Dật rời đi. Hắn đã nhiều năm không gặp Đoan Mộc Tiêu Mạn, tất cả tin tức đều là thông qua Tô Dật nói với mình.
Lần đầu gặp lại Đoan Mộc Tiêu Mạn, mình phải nói gì? Nói gì mới không xấu hổ đây?
Tô Dật im lặng một lát, áo bào sau lưng không gió tự bay, trên người lộ ra uy thế ngạo nghễ, nhất thời không giận tự uy.
- Nàng là lão bà của ta!
Hắn vừa dứt lời đã thấy có một tia kim quang bay vụt qua trời cao, giống như bóng núi lớn che trời lấp đất, cuốn theo gió và sấm sét lao về phía Thánh Sơn.
- Ngươi trở lại cho ta!
Đoan Mộc Kình Thiên hét lớn một tiếng, Tô Dật đã biến mất trong hư không.
- Phì phì!
Đoan Mộc Kình Thiên buồn cười. Mình đã sớm đoán được là đáp án này, chỉ là không ngờ được lại là thật. Vừa nghĩ tới tỷ tỷ mình mạnh mẽ như vậy cuối cùng vẫn bị một tiểu tử chưa ráo máu đầu chinh phục, hắn lại càng phải nhìn tiểu tử này với ánh mắt khác xưa.
Đoan Mộc Kình Thiên thở hắt ra một hơi, thu lại khí tức, hai mắt thâm trầm như nước, khẽ nói:
- Tiểu tử thối, nhóc khốn kiếp lại chiếm lợi của ta, thật may ta cũng không thiệt!
Hắn cất tiếng cười to, không gian quanh thân chấn động nhanh chóng dâng lên từng gợn sóng, bóng dáng Đoan Mộc Kình Thiên cũng tiêu tan trên không trung.
Chỉ còn lại, Bích Huyết Linh Tham và Tôn Hạo, Trương Đan cũng lần lượt lao về phía rừng rậm Man Yêu và Bá Vương tông.