Chương 1981
Giọng nói giống như dời núi lấp biển vang động cả trời cao, ánh mắt Đoan Mộc Hùng Đồ sáng ngời lại sắc bén như chim ưng liếc nhìn tất cả mọi người ở đó, vẻ mặt lạnh lùng không nói một lời.
Trong mắt hắn lóe lên sự ngạo mạn và lạnh lùng, phát ra khí tức cường đại.
Mọi người thấy hai bên trưởng lão chấp sự tranh chấp, đội ngũ cuối cùng theo thứ tự là ủng hộ Đại Thánh Tử và Ngũ Thánh Tử, Thánh Tử Thánh Nữ, lại không thấy nhân vật chính hôm nay - Uất Trì Trường Phong, Tuyết Hồng Lâu và Liễu Nhược Hi.
Đám người đều bắt đầu xì xào bàn tán, không ngừng nhìn đội ngũ trưởng lão với ánh mắt nghi ngờ.
- Sao không có nhìn thấy Đại Thánh Tử? Ngũ Thánh Tử cũng không nhìn thấy!
- Ngươi không phát hiện ra Thánh Tôn cũng không có trong đó sao? Kỳ quái, đã là lúc nào? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao?
Tư Đồ Lưu Vân cùng Tông Nguyên đều nhíu mày, Tô Cuồng Ca đứng ở bên cạnh nhăn mũi, hai mắt nheo lại từ từ phóng ra tinh quang.
- Thánh Sơn này lại đang giở trò gì vậy?
Cốc Tố Tâm kéo Mộ Dao, vạt áo tung bay theo gió, khóe miệng khẽ cười nhìn về phía Tô Cuồng Ca.
Cơ thể nhỏ bé nhất thời chấn động, trên gương mặt lộ rõ sự cuồng ngạo, Tô Cuồng Ca lạnh lùng khẽ nói:
- Không quan tâm Thánh Sơn có ý gì, chỉ cần trước khi Dật Nhi tới, Nhược Hi chưa gả thì mọi chuyện đều dễ nói!
Mắt Cốc Tố Tâm mở to, nghi ngờ nói:
- Ngươi nói Tô Dật? Hắn thật sự sẽ đến không? Hắn lại biến mất ở...
Tô Cuồng Ca nhíu mày, kiếm khí trên người phát ra giống như sương thu lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nghiêm giọng nói:
- Đồ đệ của ta làm gì có chuyện không biết tung tích! Ta nói hắn có thể tới thì hắn sẽ tới! Nhất định có thể tới! Tuyệt đối có thể tới!
Cốc Tố Tâm thoáng cong môi, ánh mắt dao động nhưng chỉ đứng đó, hai tay nắm Mộ Dao bất giác siết chặt.
- Từ Dật Nhi bái ngươi làm sư phụ, ngươi giống như trở lại hai mươi năm trước, lại biến thành Tô sư huynh phong nhã tài hoa kia!
Khóe miệng hơi cong lên cười một cách tự nhiên, mái tóc nhuộm phong sương thoáng run rẩy, đầy vẻ dịu dàng.
Ánh mắt Tô Cuồng Ca nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Hùng Đồ đang đứng trước Thánh Vũ Đường, tai khẽ giật giật nhưng không trả lời.
Trên dãy núi phía sau Thánh Sơn.
Có bóng nam tử màu trắng đang đứng giữa không trung, giống như bóng tùng cô độc, hai mắt lạnh lẽo lại sáng như điện, tà áp phía sau bay phần phật, cả người đầy cảm giác thần bí khiến người ta muốn tìm hiểu.
Hắn khoanh hai tay, trên thân đầy áp lực lại đứng ngạo nghễ phía trên đỉnh núi, trong ánh mắt sáng ngời.
Ánh mắt nam tử có chút nghi ngờ, hai tay khoanh trước ngực bàn tay phải chống cằm nhìn về phía Thánh Vũ Đường, thì thầm nói.
- Sư nha đầu của Thương Vân Điện này thật là nghĩa khí, dù thế nào cũng không chịu nói là ai đưa cho thanh kiếm. Nhưng theo người bên ngoài miêu tả về thanh kiếm lại thấy được nó rất giống với thanh kiếm mà sư phụ đã nói! Cuối cùng cũng tìm được rồi!
Khi nói đến thanh kiếm kia, ánh mắt nam tử áo trắng đầy cương quyết bất khuất lại có chút chấn động.
Sau đó, nam tử nhếch môi, đôi mắt lạnh lùng chậm rãi ngước lên, dường như mang theo vẻ cổ xưa, thần vận phiêu dật.
- Tô Dật, ngày hôm nay ngươi nhất định phải tới đấy! Tuyệt đối đừng làm cho ta thất vọng!
- Vèo!
Nam tử áo trắng nhìn về phía một thung lũng sau núi, chân bước trên hư không làm không trung hiện ra vết rạn nứt uy năng ép xuống làm thung lũng lóe lên ánh sáng màu vàng.
Mây vàng run rẩy, áp lực cổ xưa nhanh chóng tạo ra một khe hẹp, trung niên áo trắng biến mất trong hư không.
Trước Thánh Vũ Đường.
Đoan Mộc Hùng Đồ ho khan một tiếng, bàn tay gầy guộc chậm rãi rạch một cái ở trước người, áp lực linh hồn cực lớn ép ngang trời đất, ở trong ánh mắt chấn động của mọi người, một giọng nói hùng hồn vang lên.
- Hôm nay là cuộc thi đấu Thánh Sơn, lấy trận tranh đấu giữa Đại Thánh Tử và Ngũ Thánh Tử làm tiêu chuẩn phán xét, các vị có thể tới chứng kiến khiến Hùng Đồ ta vô cùng vui mừng!
Đoan Mộc Hùng Đồ vừa dứt lời, hai tay giang ra, tà áo giống như sóng lớn cuồn cuộn,
Trong giây lát, ánh mắt mọi người nhìn về phía hai bên Thánh Vũ Đường, hai khí thế dường như bẻ gãy nghiền nát tất cả bắn đến.
Thân hình rơi xuống đất, phía đông giống như trời nghiêng lại, thần thánh uy nghiêm, trên không trung tràn ngập ánh sáng màu vàng khủng khiếp.
Phía tây có năng lượng tuôn ra với khí tức khủng khiếp, áp lực tinh thuần ầm ầm lao nhanh, trong tường vân có tiếng linh cầm vang vọng trời cao, bóng sáng thần thánh di chuyển, bước từ trên mây đến giống như thần chỉ xuống trần, lập tức làm cho mọi người ở đó phải chấn động.
Hai năng lượng dồi dào xuất hiện, trên không trung lập tức gió nổi mây phun, từng tia sét màu vàng cực lớn ngang dọc.
Mọi người không nói lời gì chỉ thấy sởn tóc gáy và nằm rạp trên mặt đất, lớn tiếng bái lạy, âm thanh vang rền.
- Bái kiến Đại Thánh Tử!
- Bái kiến Ngũ Thánh Tử!
Giọng nói hai bên đều vang dội, chấn động trời cao, sóng âm cuồn cuộn lan ra phía chân trời, tường vân khuếch tán, linh cầm trốn xa.
Hai bóng người chậm rãi hạ xuống đất, Uất Trì Trường Phong đứng ở đầu phía đông, hắn mặc áo bào rộng màu vàng, đôi mắt hẹp dài yêu dị lại kèm theo khí chất vương giả uy chấn thiên hạ, thân hình cao ráo, tay không ngừng đùa nghịch chiếc nhẫn phỉ thúy với hoa văn màu vàng trong tay.
Trên gương mặt tuấn mỹ lại tà ác mỉm cười đầy vẻ phóng đãng, nhìn Tuyết Hồng Lâu.
Tuyết Hồng Lâu đứng phía tây, mặc chiếc Long Thương Hoàng với tay áo thêu mây vàng, mái tóc đen để xõa như thác nước, hai mắt sáng như ánh sao, lông mi hơi dài, tóc mai như đao cắt, mày đen như vẽ.
Không để ý đến tiếng hô vang dội của mọi người, tinh quang trong mắt Uất Trì Trường Phong thoáng động, trong cổ họng phát ra thánh âm cuồn cuộn như trấn áp trời đất, dẫn tới linh hồn mọi người nhất thời run rẩy, mắt trợn tròn.
- Tuyết Hồng Lâu, mấy tháng không gặp, tu vi tiến bộ rất nhanh đấy! Không hổ danh là đối thủ của ta!
Ánh mắt Uất Trì Trường Phong lẫm liệt, giọng lạnh lùng nói.
Tuyết Hồng Lâu chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ ngạo nghễ, thân hình cao ráo giống như một bức tượng, tự lộ ra vẻ uy nghiêm khí phách, một khí tức tu vi Nguyên Hoàng cảnh bát trọng giống như cuồng long rời núi, kiêu ngạo nhìn trời đất.
- Ta lại không coi ngươi là đối thủ! Vị trí Thánh Đế là vật trong túi ta!
Tuyết Hồng Lâu thản nhiên nói, lại có tự khí phách và cuồng ngạo khó có thể tả xiết!
Thật ngông cuồng! Tuyết Hồng Lâu còn chưa làm gì, Uất Trì Trường Phong đã bị thua trên phương diện ăn nói!
- Ngươi!
Gương mặt âm tà của Uất Trì Trường Phong hiện ra sát ý lại bị đám người Thánh Hỏa trưởng lão cố giữ lại.
Lúc này, các cường giả ở đây mới phát hiện ra Tuyết Hồng Lâu tự nhiên đã là tu vi Nguyên Hoàng cảnh thất trọng, mấy tháng không gặp, thậm chí lên liền bốn tầng.
Cũng chỉ có thiên tài yêu nghiệt như Tuyết Hồng Lâu mới có khả năng đạt được tiến bộ kinh người như vậy.
- Trong cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong lần trước, Tuyết Hồng Lâu mới là Nguyên Hoàng cảnh tứ trọng! Bây giờ lại có thể Nguyên Hoàng cảnh bát trọng! Thật sự là thiên tài, thiên tài!
- Uất Trì Trường Phong cũng lên một tầng đấy. Ba mươi lăm tuổi đã đạt tới Nguyên Hoàng cảnh cửu trọng cũng vang dội cổ kim, Thánh Sơn quá mạnh! Sau này Thánh Sơn hẳn sẽ chấn hưng!
- Ngươi cũng đừng quên, Tuyết Hồng Lâu lại không nhận được chút ơn huệ nào của Thánh Sơn. Hắn có thể đi tới ngày hôm nay là hoàn toàn dựa vào bản thân tự tìm tòi, cho dù là Thánh Tôn cũng chưa từng dạy hắn!
- Cái gì! Hoàn toàn chỉ dựa vào bản thân mà không đến ba mươi tuổi đã đạt tới Nguyên Hoàng cảnh bát trọng à? Đây là thiên phú tới mức nào chứ!