Chương 1984
Khoảng cách giữa Nguyên Tông cảnh và Yêu Vực cảnh rất lớn, vốn có tuyệt đối khác biệt, càng không cần nói tới Kim Viêm Thú vương là thú tôn Man Yêu sống trong tường kép thời không mấy trăm năm!
Trên người Kim Viêm Thú vương đầy đỏ lửa cùng yêu khí mạnh mẽ bao phủ, ánh mắt đầy ngạo nghễ, trong bầu không khí nóng bức, khóe miệng thi thoảng còn bắn ra tia lửa.
- Yêu Vực cảnh nhị trọng!
Thánh Hỏa khẽ nói một tiếng, ánh mắt chấn động kèm theo vẻ nghiêm trọng, vừa rồi hắn không ra tay, chính là muốn thử thăm dò thực lực của Tô Dật.
Từ trước đến nay tiểu tử Tô Dật này rất kỳ lạ giỏi biến hóa. Ngày hôm nay hắn cũng dám đơn thương độc mã đến, không mang theo trợ lực nào khác, phía sau chỉ có một yêu cường giả Vực cảnh theo, nhất định còn có hậu chiêu không thể đoán được.
Đường đường là bá chủ một phương, cường giả Yêu Vực cảnh ở bên cạnh cung kính bảo vệ Tô Dật như thế, điều này không khỏi làm cho sắc mặt Thánh Hỏa nghiêm trọng, hai mắt ngoan lệ, nhưng vẫn trầm ngâm không nói.
- Không ngờ là cường giả Yêu Vực cảnh! Tô Dật rốt cuộc làm sao làm được vậy?
Yêu Vực cảnh ở trong yêu tôn cũng là cường giả tuyệt đối xưng bá một phương, không ngờ lại có thể hạ mình ở dưới quyền của Tô Dật.
Trên gương mặt ôn hòa của Cốc Tố Tâm lóe lên sự sắc bén, lập tức nhìn Tô Cuồng Ca, nói nhỏ:
- Chúng ta có nên giúp không? Không ngờ tiểu tử này đơn thương độc mã qua đây!
Trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn của Tô Cuồng Ca lóe lên ánh sáng sắc bén, về phía hai khí tức mạnh mẽ trên không trung và quay đầu nói:
- Hắn có Yêu Vực cảnh ở bên cạnh, chúng ta không nên nóng vội!
Tô Cuồng Ca vừa dứt lời, ánh mắt lặng lẽ trở nên nóng bỏng, Tô Dật quả nhiên trở về như lời đã nói, điều này làm cho hắn rất mừng rỡ.
Cũng trong lúc đó, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn đám người Thánh Hỏa, kiếm khí sắc bén ngàn ngập không trung.
Hai bên giằng co trong không khí căng thẳng, ánh sáng màu vàng khủng khiếp chói mắt, khóe mắt của bảy tám cường giả Nguyên Tông cảnh đỉnh phong như muốn nứt ra, nhìn chằm chằm vào Tô Dật, khí tức thần thánh trong tay tràn ra như biển.
Uất Trì Trường Phong đứng ở phát trước, trong mắt cũng hiện ra sát ý. HẮn không ngờ bên cạnh Tô Dật còn có một vị yêu cường giả Vực cảnh.
Từ trên khí tức rất khó nhận ra tu vi thật sự, nhưng hắn biết dường như không kém Thánh Hỏa trưởng lão là bao.
Uất Trì Trường Phong cười lạnh một tiếng, ưỡn thẳng lưng trầm giọng hô to.
- Tô Dật, ngươi đúng là con rệp đánh mãi không chết, lại còn dám chạy đến Thánh Sơn chúng ta đi tìm hết, ta thật sự bội phục dũng khí của ngươi!
Đám người phía dưới khẽ bàn luận, mặt Liễu Tông Nguyên xám như tro tàn. bây giờ Tô Dật giống như thần chỉ hạ xuống, khí tức toàn thân xuyên thủng hư không.
Nhớ hành động của mình ở đại hội Thánh Sơn khi đó, ngày hôm nay lại dắt đám người Liễu gia tận mắt chứng kiến cuộc thi đấu Thánh Sơn, hắn không khỏi ớn lạnh, toàn thân run rẩy!
- Ha ha ha!
Tô Dật cao giọng cười, sau lưng liên tục có khí tức mạnh mẽ bốc lên, giống như thần linh ngang dọc không gian, mắt hơi híp lại nhìn đám người Thánh Sơn.
- Đám lão cẩu các ngươi còn chưa chết, ta làm sao có thể chết trước được? Nếu như chết, làm sao nhìn thấy các ngươi làm ra hành vi chó lợn, cướp lão bà của ta!
Đám người Thánh Sơn lập tức chửi ầm lên, ánh sáng màu đỏ xông lên tận trời, các tiếng mắng không ngừng vang lên bên tai.
- Tô Dật, ngươi không chỉ không muốn sống, hơn nữa còn không biết xấu hổ!
Uất Trì Trường Phong nhếch mép. Tô Dật cuồng vọng đã vượt qua tưởng tượng của hắn, chẳng lẽ tiểu tử này thật sự cho rằng mình có thể cướp đi Liễu Nhược Hi từ trong tay của Thánh Sơn sao?
- Thằng nhãi Tô Dật đừng cuồng vọng! Hôm nay ngươi sẽ phải mất mạng ở đây, còn muốn đoạt Thánh Tôn mới nhậm chức của Thánh Sơn ta à? Đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
- Thằng nhóc cuồng vọng, mối thù học viện Thánh Sơn còn chưa tính với ngươi, còn mưu toan phá hủy cuộc thi đấu Thánh Sơn! Hôm nay chúng ta nhatas định sẽ không tha cho ngươi!
Thánh Hỏa vung tay lên, toàn trường chấn động, trưởng lão nhìn qua với ánh mắt oán độc, Thánh Hỏa vẫn cỗ nhịn, trầm giọng nói.
- Tô Dật, Liễu Nhược Hi là ta Cửu Thánh Nữ của Thánh Sơn, hôn ước của các ngươi lúc đó cũng sớm không được tính toán. Vương Toàn Đức còn có Vương chấp sự Thánh Sơn cũng từng đi tới Man Thành của ngươi từ hôn! Người của Thánh Sơn đều biết chuyện này, chuyện từ hôn đã được xác định, đừng càn quấy!
Tô Dật sớm đã dự đoán được người Thánh Sơn sẽ nói như vậy, nhất thời híp mắt lại, nguyên khí xen lẫn với sóng âm cuồn cuộn không ngừng, vang vọng trong không trung.
- Liễu gia ở đâu? Đi ra nói chuyện!
- Vù!
Bỗng nhiên, ánh mắt tất cả mọi người ở đó đều tập trung ở trên người của Liễu Tông Nguyên, đối mặt với ánh mắt của mọi người, Liễu Tông Nguyên chỉnh lại quần áo, cố gắng ép xuống huyết khí đang cuộn trào, bước chậm trong đám người đi ra, mắt nhìn lên không trung.
- Liễu bá bá, đã lâu không gặp!
Tô Dật khẽ thi lễ, dịu dàng nói.
Năm đó sau đợt kiểm tra của Thánh Sơn, cũng là Liễu gia bỏ sức thì người của Tô gia mới rời đi được. Tô Dật tất nhiên cũng lấy lễ đối đãi.
Liễu Tông Nguyên không ngờ được Tô Dật vừa rồi còn điên cuồng không kiêng kể lại lấy lễ đối xử với người có tu vi thấp như mình. Lúc này, hắn sợ hãi, trong mắt cũng lộ ra sự kinh ngạc.
- Chuyện Thánh Sơn từ hôn, Nhược Hi có từng tự mình đồng ý, hoặc nói rõ với Liễu bá bá hay không?
Mắt Tô Dật híp lại, thần vận vô tận phát ra.
Thoáng cái, tất cả mọi người ở đó đều nín thở chờ đợi câu trả lời của Liễu Tông Nguyên. Cuộc thi đấu Thánh Sơn hôm nay chính là ngày Thánh Tôn và Thánh Đế xuất thế, nếu hôn ước của Liễu Nhược Hi và Tô Dật không giải trừ, vậy khó có thể nói được ai được Thánh Tôn tiền nhiệm là Liễu Nhược Hi tán thành.
Ánh mắt Uất Trì Trường Phong thâm độc nhìn lướt qua đám người Liễu gia, mí mắt nâng lên, vuốt ve chiếc nhẫn trong tay nói:
- Cần phải suy nghĩ kỹ rồi hãy nói?
- Tông Nguyên huynh, cứ nói sự thật là được!
Ánh mắt Tư Đồ Lưu Vân hơi trầm xuống, rất sợ Liễu Tông Nguyên ở dưới áp lực của Thánh Sơn lại nói lung tung, hắn đi tới bên cạnh Liễu Tông Nguyên cố gắng khuyến khích.
Chòm râu Liễu Tông Nguyên run rẩy, mỗi người bên cạnh đều không phải là người mình chọc nổi, Man Thành nho nhỏ căn bản không muốn dính vào tranh cãi của thế lực cao cấp.
Vô số ánh mắt giống như tảng đá lớn ép xuống, chẳng mấy chốc Liễu Tông Nguyên lại đổ mồ hôi từng giọt, môi run rẩy một lúc lâu mới lấy dũng khí, nhìn các vị cường giả.
- Lúc kiểm tra Man Thành, trưởng lão Vương Toàn Đức từng nói qua chuyện từ hôn, nhưng sau đó Nhược Hi không đồng ý, ta càng không đồng ý. Cũng có chấp sự đại nhân đặc biệt đi qua Tô gia, gia chủ Tô gia không hề đáp ứng, lão gia chủ Tô Vân Thiên cũng chưa từng đáp ứng!
Mọi người không khỏi hít sâu một hơi lạnh, ngay cả đám người Thánh Sơn cũng lộ ra ánh mắt phức tạp, nghiền ngẫm.
Tư Đồ Lưu Vân mỉm cười gật đầu, vỗ nhẹ vào vai Liễu Tông Nguyên, một lực lượng ấm áp chảy vào đan điền, vẻ mặt Liễu Tông Nguyên dịu xuống.
- Vậy Liễu Nhược Hi trả lời thế nào? Mời nói cho mọi người bết!
Ánh mắt Liễu Tông Nguyên không khỏi kinh hãi, nhìn lướt qua không trung, sau đó cắn răng nói:
- Nhược Hi chưa từng đáp ứng từ hôn, tuy nói lệnh phụ mẫu, lời người mai mối, nhưng hôn nhân là chuyện lớn, Nhược Hi cũng có quyền làm chủ, có từ hôn hay không vẫn lấy ý kiến cá nhân của Nhược Hi làm chuẩn!
Hắn vừa dứt lời, mọi người ở đây nhất thời nhìn về phía Uất Trì Trường Phong. Trong đám đông, đám người Thần Kiếm Môn cong môi, cười lạnh.
Hôn ước của Liễu Nhược Hi và Tô Dật không dừng, trên danh nghĩa, Liễu Nhược Hi là lão bà chính thức của Tô Dật, tất nhiên không ai có quyền lợi chỉ trích!
Cuộc thi đấu Thánh Sơn danh không chính, nói không thuận!