← Quay lại trang sách

Chương 1986

Tuyết Hồng Lâu nhướng mày. Hắn từ trước đến nay luôn cao ngạo lập tức trở nên nghiêm trọng. Chỉ nghe một giọng nói kiên định vang vọng không trung.

- Đám lão già Thánh Sơn nghe cho kỹ, mạng của ta là do ta không phải do trời. Huyết hải núi đao ta đều đã hoành hành. Mạng của ta là do ta kiếm về được. Đám chó chết các ngươi đừng có giả vờ Thánh Nhân ở trước mặt ta. Tha cho ta một mạng à? Thật sự là hoang đường.

Hai mắt bắn ra huyết quang, toàn thân Tô Dật phát ra sát khí đáng sợ đến cực điểm, từng ánh sáng màu đỏ xuyên qua trời cao, Tô Dật cao giọng nói.

- Ta là tới cưới thê tử, không phải là các ngươi đưa Liễu Nhược Hi cho ta, nàng là ta quang minh chính đại, đường đường chính chính lên núi cưới về.

- Ầm ầm.

Một giây sau, ánh mắt Tô Dật đảo qua mọi người ở đó, lập tức cười như điên, trong tiếng cười xen lẫn nguyên khí, vang vọng trong thiên địa.

Một hơi thở cổ xưa cuốn ra thiên địa, sát ý cùng huyết khí ngưng tụ, uy áp linh hồn tứ phẩm cao giai rót vào trong tiếng gầm, theo tiếng cười phóng túng trấn áp tất cả mọi người trong thiên địa.

Từng Thánh Sơn trưởng lão đột nhiên biến sắc. Cho dù nguyên khí của Uất Trì Trường Phong cùng Tuyết Hồng Lâu cũng trở nên hỗn loạn, ánh mắt kinh ngạc. Võ giả Nguyên Tông cảnh nhất trọng sao có thể phát ra uy áp như vậy được.

Còn có người ớn lạnh, run rẩy. Tô Dật mạnh hơn bọn họ tưởng.

Trong ánh mắt kinh ngạc, Tô Dật ngừng cười, ánh mắt giống như rắn độc, nhìn chằm chằm vào mọi người nói.

- Hiện tại, cho các ngươi hai con đường, dùng kiệu lớn tám người khiêng đưa Liễu Nhược Hi tới cho ta, hoặc là ta huyết tẩy Thánh Sơn, đón thê tử của ta đi. Từ đây về sau Thiên Man lại không có tiếng xấu của Thánh Sơn nữa.

Trong đôi mắt thâm thúy của Tô Dật tràn ngập hơi lạnh, áo bào bay phần phật, mái tóc đen phất phơ, sát khí cuồn cuộn phát ra, ngưng kết trong hư không

Rất nhiều trưởng lão võ giả Nguyên Tông cảnh tức giận tói mức run rẩy.

Từ trước đến nay Tô Dật đều cuồng vọng, nói được làm được, hôm nay hắn dám mình binh một tướng đến đây, tất nhiên đã có biện pháp hoàn mỹ.

Trong lòng tất cả mọi người có một cái ý nghĩ, cuộc thi đấu Thánh Sơn hôm nay gặp nạn rồi.

- Cuồng vọng. Khốn kiếp. Hôm nay không giết ngươi, ta thề không làm người.

- Thật ngông cuồng, nhóc con miệng còn hôi sữa lại thật sự cho rằng Thánh Sơn sợ ngươi sao? Cẩu tặc Tô Dật, lăn xuống đây cho lão tử.

Sau khi kinh ngạc qua đi, trưởng lão Thánh Sơn bắt đầu chửi ầm lên, cho dù trưởng lão bên phía Ngũ Thánh Tử cũng lộ ra ánh mắt ngưng trọng, ngoan độc nhìn Tô Dật cuồng vọng trên không trung.

- Vèo.

Tuyết Hồng Lâu hơi híp mắt lại, lạnh nhạt nói ra:

- Ngươi rõ ràng là không cho Thánh Sơn có con đường lựa chọn khác.

- Đúng là không cho ngươi có đường lựa chọn khác đấy.

Trong đôi mắt Tô Dật bắn ra ánh sáng.

- Dựa vào ngươi thật không đủ! Tô Dật, chúng ta xem như có giao tình, đừng khiến ta khó xử!

Sâu trong mắt Tuyết Hồng Lâu đã có dao động.

Thiếu niên ở trước mắt lộ ra phong thái chiếu sáng đương thời, vô địch trong cùng thế hệ, lại muốn dựa vào lực lượng một người chống lại tông môn vạn năm, không thể nghi ngờ chính là quyết định ngu xuẩn nhất.

- Vậy dựa vào ta, có đủ không?

Một giọng nữ ngọt ngào từ trên cao vọng xuống. Trong kim quang mông lung, ánh sáng màu xanh dao động, hơi lạnh phủ xuống

Tường vân phun trào, trong mây xuất hiện dao động không gian màu xanh, Tô Dật thầm cong môi cười.

Trong nháy mắt dường như co một lam tinh từ trên đỉnh núi tuyết bay xuống nhân gian, hư không chấn động, cảm giác cực kỳ lạnh giá nhất thời khiến mọi người phải run rẩy, một loại uy áp chấn áp linh hồn khiến mọi người không thở nổi

Bỗng nhiên, bóng người màu xanh nhạt từ trong khe nứt băng lam chậm rãi hiện ra, dải lụa màu xanh nhạt có ánh sáng của mặt trăng.

Một làn váy xòe ra, đai lưng màu đen buộc tùy ý trên thắt lưng lại phác họa ra vòng eo như không xương với dáng vẻ thướt tha.

Nữ tử này thực sự quá đẹp, đẹp đến mức bất kỳ nam tử nào trên thế gian nhìn thấy đều sẽ trầm luân vạn thế, từng sợi tóc đen như tỏa sáng, giống như thác nước từ trên trời cao trút xuống, dáng vẻ thướt tha mềm mại giống như ngọc ấm.

Đôi mắt sáng, lông mày như nhẹ như khói, cổ dài mảnh khảnh, môi mềm không son cũng đỏ, da trắng như tuyết, gió quanh thân nổi lên trước người giống như giấc mộng tiên.

- Thật... Thật đẹp.

- Đây là ai vậy? thế gian làm sao có nữ tử đẹp như vậy?

- Ta không phải đang nằm mơ chứ? Ông trời ơi.

Trên đôi mắt nhìn chằm chằm nữ tử giống như tiên tử trên bầu trời chậm rãi hạ xuống, không gian tràn ngập linh áp, mùi thơm tỏa ra bốn phía, quần phong Thánh Sơn giống như tiên cảnh khiến người ta như si như say.

Theo nữ tử nhẹ nhàng linh động, mái tóc sau lưng tung bay, trong mắt hạnh lãnh đạm lại nhất trời sáng lên khi nhìn Tô Dật đứng trong không trung phía xa, thân thể có chút run rẩy, càng thêm xinh đẹp.

- Tiểu Mạn!

Tô Dật khẽ gọi, khi ở trong thời không tường kép, bản thân từng vô số lần hi vọng có thể dẫn theo Đoan Mộc Kình Thiên tự mình giao cho Đoan Mộc Tiểu Mạn.

Bản thân đã từng vô số lần nghĩ tới, thời điểm tỷ đệ trùng phùng, bản thân nên nói gì, không nghĩ tới bản thân cuối cùng không được trông thấy.

Vô số người há hốc miệng, hóa ra nữ tử tuyệt sắc như tiên trong tranh trước mắt, như đóa sẽn trắng trên đỉnh núi tuyết kia lại là người đứng đầu Ngự Thiên Cung hiện nay, Ngự Thiên Thần Nữ.

- Không về thăm ta trước sao?

Trong đôi mắt tuyệt mỹ của Đoan Mộc Tiểu Mạn ngân ngấn nước.

Tô Dật than khổ một tiếng, có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói:

- Không kịp, cho nên ta...

Tô Dật con chưa nói dứt lời, môi đã bị đôi môi mềm mại ấm áp khóa chặt, sự dịu dàng giống như nước phù dung bao phủ lấy Tô Dật.

Trên không trung, thiếu niên cao gầy đầy cuồng ngạo cùng thần nữ với khí chất siêu nhiên giống như tiên trên trời, hai người hợp nhau càng tôn nhau lên, chính là một đôi do trời đất tạo nên.

- Tiểu Mạn...

Tô Dật nhíu mày, đồng tử phòng to. Đoan Mộc Tiểu Mạn giống như thiếu nữ mới biết yêu, đầy nhiệt tình, làm cho người ta điên đảo tâm thần.

Môi mềm vừa chạm liền tách ra, Đoan Mộc Tiểu Mạn lúc này càng thêm xinh đẹp, động lòng người.

Nhìn chằm chằm Tô Dật, môi đỏ khẽ mím lại, hai bàn tay trắng như tuyết của Đoan Mộc Tiểu Mạn vẫn vòng trên cổ của Tô Dật, bốn mắt nhìn nhau, đổi lại người khác đã sớm leo lên đỉnh cực lạc.

- Hứa với ta, đừng lại rời khỏi ta nữa, có được không?

Tâm thần Tô Dật có chút hoảng hốt, lập tức nhẹ gật đầu, bóng dáng vô cùng xinh đẹp in trong đáy mắt, tim lai đập loạn.

Nữ tử lạnh lùng kia cuối cùng cũng yên tâm Tô Dật lắng nghe Đoan Mộc Tiểu Mạn nói.

- Lúc trước ta luôn chỉ có một mình, ta tin tưởng một mình ta có thể làm tốt tất cả mọi chuyện. Là ngươi khiến cho ta biết sự tốt đẹp của thế giới này, có ngươi, thế giới của ta mới hoàn chỉnh, Tô Dật, từ nay về sau, bất kỳ đi đâu ta cũng đi cùng ngươi, bất kể ngươi quyết định gì ta đều sẽ kiên trì theo ngươi. Người ngươi ghét, ta liền ghét. Người ngươi hận, ta liền khiến hắn trở thành tro tàn.