← Quay lại trang sách

Chương 1987

Trên gương mặt kiên nghị của Tô Dật, đôi mắt thâm thúy lập tức run rẩy, mỉm cười, tay ôm lấy gương mặt Đoan Mộc Tiêu Mạn đầy thương yêu.

Cảm giác có một người hoàn toàn gửi gắm tình cảm vào mình thật tốt.

- Mạn Nhi ngốc, có ta ở đây, sẽ không để cho nàng phải tốn công tốn sức! Những gì hứa với nàng, ta đều sẽ làm được! Chỉ là những người trước mắt này có mối thù không đội trời chung với ta, ta đón Nhược Hi trở về, lại tự tay giết hắn, đưa Thánh Sơn cho nàng được không? Nàng lại ở đây sinh cho ta mấy tiểu tử mập mạp!

Đoan Mộc Tiêu Mạn cong môi, trên mặt đầy vẻ hạnh phúc, khẽ kêu lên:

- Ngự Thiên cung là đủ rồi, chỉ cần có ngươi thì ở đâu cũng tốt cả!

Dưới tình nồng ý mật, vô số võ giả lộ ra ánh mắt kinh ngạc. Ngự Thiên Thần Nữ được Tô Dật ôm trong ngực, đây là cảm giác gì?

Rất nhiều võ giả trẻ tuổi trong lòng tan nát, khổ sở muốn chết. Tô Dật ôm Ngự Thiên Thần Nữ, còn muốn tới cưới Cửu Thánh Nữ của Thánh Sơn.

Bảo những võ giả trẻ tuổi Trung Châu còn sống thế nào! Giữa người và người sao lại có chênh lệch lớn như vậy!

- Làm càn, cẩu tặc cuồng vọng, tự nhiên làm bẩn thần địa của Thánh Sơn ta, phải diệt!

- Người người nên diệt, Tô Dật, hôm nay ngươi không sống bước ra khỏi Thánh Sơn này được!

- Đừng khinh người quá đáng! Tô Dật! Lão phu tới lấy mạng ngươi!

Không chỉ muốn tiêu diệt Thánh Sơn, còn muốn biến Thánh Sơn thành nhà của mình, đây là sỉ nhục tới mức nào!

Một trưởng lão Thánh Sơn cuối cùng không nhịn được, trong tay có ánh sáng màu vàng bay vụt, giống như một mãnh thú hình người vậy lao ra.

- Ầm ầm!

Đoan Mộc Tiêu Mạn dựa sát vào trong lòng Tô Dật và nhắm mắt lại, trong tay khẽ nâng lên, trên không trung thậm chí không thấy nguyên khí dao động, chỉ nghe có tiếng nổ truyền đến!

Cơn lốc băng tuyết dâng lên mang theo hơi lạnh khiếp người, trưởng lão Thánh Sơn lại bị đóng băng, co thể vẫn duy trì ở trạng thái chạy nước rút.

- Ầm!

Băng tuyết nổ tung, sương máu tràn ngập ở bên trong khối băng, thế hệ trưởng lão lại ngã xuống trước mắt bao nhiêu người và bị thiêu cháy!

- Cái gì?

Thánh Hỏa trưởng lão lập tức biến sắc, ở trước mặt nửa bước Nguyên Thiên, Nguyên Tông cảnh đỉnh phong lại yếu như vậy!

Uy áp ngập trời tràn ngập trong khoảng không xung quanh, trạng thái nhất thời khẩn trương giương cung bạt kiếm đã yên tĩnh trở lại, bầu không khí hung hãn ở trước mặt Ngự Thiên Thần Nữ lại rất kỳ lạ, Tô Dật khẽ cười nói.

- Con ruồi chỉ biết phát ra tiếng vo ve thôi! Không biết tự lượng sức mình!

Uất Trì Trường Phong và Tuyết Hồng Lâu chợt lui lại, ở đây chỉ có Thánh Hỏa là thái thượng trưởng lão, áo choàng dài như lửa đỏ nhẹ nhàng lay động, nhất thời gương mặt nghiêm trọng, nhìn lên không trung quát.

- Đoan Mộc cung chủ, ngươi là muốn khai chiến với Thánh Sơn sao?

Đoan Mộc Tiêu Mạn mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Thánh Hỏa khẽ nói.

- Khai chiến thì thế nào? Ngươi lại muốn đi tìm chết sao?

Vừa dứt lời, Thánh Hỏa lập tức có chút xấu hổ, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Nửa bước Nguyên Thiên vốn là cường giả trong thiên địa, lẽ nào lại tới giúp Tô Dật cướp dâu sao? Tô Dật, ngươi nói ra cũng không sợ người ta cười đến rụng răngà! Không có tư cách khiêu chiến Thánh Sơn lại bảo thần nữ giúp sao?

- Ầm ầm!

Nhất thời, bên trong vết nứt băng lam phía sau có từng bóng người chạy nhanh ra, khí tức khủng khiếp làm đông cứng hư không, dao động liên tục xuất hiện, nhất thời Thánh Sơn có mây cuốn gió bay rất đáng sợ!

- Ta có tư cách không?

- Lão già Thánh Hỏa ia, ngươi xem ta có tư cách không?

- Ngự Thiên cung, mười trưởng lão chư hầu đều tới! Thánh Sơn đã lâu không gặp!

Ánh mắt mọi người lại chấn động, cuộc thi đấu Thánh Sơn đang yên đang lại đã biến thành đại chiến Thần Ma, tiên nhân đánh nhau.

Trên không trung có một nhóm người xếp thành một hàng với uy áp mênh mông trấn áp trời đất, ánh mắt mỗi người đều đã kinh hãi đến không thể tăng thêm được nữa!

Dao động mãnh liệt khiến trời đất vặn vẹo, từng uy áp cường hãn đủ để chấn động sơn hà, xé nát mặt đất!

Đám người Cổ Nhạc, Long Phá Sơn, Lạc Vô Nhai, cùng với Nhiếp Song Tuyệt đứng chỉnh tề sau lưng Đoan Mộc Tiêu Mạn, còn có vô số phó cung chủ, và đám người Diễm Lô hơi híp mắt lại, mỉm cười nhìn Tô Dật.

Trận thế như vậy còn lớn hơn so với cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong, có thể thấy được địa vị của Tô Dật ở Ngự Thiên cung!

- Các vị trưởng lão đều tới à!

Tô Dật mỉm cười, ánh mắt đảo qua đám người. Khí tức tu vi Nguyên Tông cảnh đỉnh phong cùng với Nguyên Tông cảnh mạnh mẽ, mà đứng trong góc lại là một nam tử mặc áo bào đen che mặt, khí tức đầy mạnh mẽ.

Tô Dật và Đoan Mộc Tiêu Mạn nhìn nhau, khóe miệng cong lên mỉm cười hiểu ý, Tô Dật tất nhiên biết sư công Đoan Mộc Kình Thiên cũng đi theo.

- Quá mạo hiểm!

Tô Dật khẽ trách cứ.

Đoan Mộc Tiêu Mạn khẽ lắc đầu, ánh mắt vô tình hay cố ý liếc nhìn nam tử trong góc và cười dịu dàng, làm gì còn vẻ lạnh lùng trước đó.

- Tiến thì cùng lùi, cùng sống chết, có khổ có khó khăn nữa, ta và ngươi sẽ cùng đế lâm mươi phương! Lại nguy hiểm nữa, ta và ngươi cùng xuống Hoàng Tuyền!

Cảm xúc dâng trào, trong mắt Tô Dật nhất thời càng thêm điên cuồng, khẽ gật đầu.

Trong góc khuất, Kình Thiên mặc áo bào đen toàn thân run nhè nhẹ, hai tay giấu ở bên trong tay áo siết chặt, sốt ruột nhíu lại mày kiếm, dùng nguyên khí truyền âm nói.

- Tiểu tử thối! Tức chết ta rồi! Thu lại nguyên khí tu vi, chờ đợi viện binh, Ngự Thiên cung cũng tìm tới cho ngươi rồi, còn không mau thả ta ra!

Tô Dật coi như cũng nghe được, khóe miệng cong lên, bây giờ tất cả đều tiến hành dựa theo kế hoạch của hắn.

Ngay vào lúc này, khoảng không phía dưới lại có một tiếng xé gió sắc bén vang lên. Tô Dật và Đoan Mộc Tiêu Mạn nhanh chóng tách ra, híp mắt nhìn về phía người mới tới.

Trong nháy mắt, bóng dáng giống như tia chớp, khí tức mênh mông cuồn cuộn đáng sợ trút xuống trời đất, kiếm quang lạnh thấu xương giống như phật quang hạ xuống. Sau khi đứng vững, Tô Dật mừng rỡ nói.

- Sư phụ!

Người xông lên trời không ngờ là Tô Cuồng Ca, ánh mắt Tô Dật liếc xuống dưới, thấy Cốc Tố Tâm và Mộ Dao đang đứng ở trong đám đông. Lúc tới hắn còn mải phân cao thấp vưới Thánh Sơn, ngược lại bỏ quên bọn họ.

Tô Cuồng Ca cười lớn một tiếng, trong đôi mắt tràn ngập tinh quang, đầy vẻ tự hào, nhìn hai người xứng đôi, gật đầu không ngừng.

- Ta có tư cách không? Thánh Hỏa trưởng lão!

Sát ý của Tô Cuồng Ca lại ngưng tụ, quay đầu lại nhìn về phía Thánh Hỏa.

Ân oán của Thánh Hỏa và Tô Cuồng Ca còn phải tính từ đại hội Thánh Võ, dám khi dễ đồ đệ của mình, Thánh Hỏa ở trong đầu của Tô Cuồng Ca dĩ nhiên là kẻ thù không đội trời chung!

Khóe miệng Thánh Hỏa trưởng lão khẽ giật. Đại quân Ngự Thiên cung đến, nhìn như vậy, mười người cường giả Nguyên Tông cảnh lại thêm một lão già thần bí, cùng với mười mấy cường giả Nguyên Hoàng cảnh đỉnh phong, Nguyên Tông cảnh, dĩ nhiên là chiến lực cực mạnh.

Có thể nói là Ngự Thiên cung vì Tô Dật mà dốc hết lực lượng, trong lòng tất cả mọi người kinh hãi khiếp sợ, nghẹn họng nhìn trân trối. Phải biết rằng, mấy mười người này đều là Ngự Hồn Sư đấy!

- Nguyên Vực cảnh! Kiếm Diêm La, Tô Cuồng Ca!

Tô Cuồng Ca mỉm cười, ngón tay hóa kiếm, kiếm khí ngưng tụ, chém vào hư không, trước người có một gợn sóng không gian đẩy ra. Tô Cuồng Ca hăng hái, đứng ở bên cạnh Tô Dật không nhịn được gật đầu khen ngợi.

- Đại hội Thánh Võ lần trước ngược lại có chút ràng buộc, thế nào? Ngày hôm nay trở lại chiến một lần chứ?

Thánh Hỏa vung ống tay áo, ánh mắt rơi vào trên thân đám người Ngự Thiên cung, ở đây người có tu vi cao nhất là bản thân mình, tu vi Nguyên Vực cảnh thất trọng.