Chương 1988
Cho dù tất cả thành viên của Ngự Thiên cung đến đây lại thế nào, nơi này là Thánh Sơn, là Thánh Sơn vạn năm bất bại!
- Xem ra Thánh Sơn và Ngự Thiên cung cuối cùng cũng có đánh một trận! Tuy Thánh Sơn hai mươi năm vô chủ, lẽ nào lại có thể để cho người khác khi dễ sao! Muốn phá hỏng Thánh Nhân ta, diệt Thánh Sơn ta à? Bất kể là ai trong các ngươi cũng không có tư cách này!
Ánh mắt mọi người run rẩy, trong lòng ai nấy đều căng thẳng. Xem ra hôm nay nhất định phải đánh một trận!
- Thánh Hỏa trưởng lão, nếu muốn quản chuyện của Thánh Sơn ngươi, ta có tư cách như vậy hay không?
- Vù vù!
Hư không lại dâng lên dao động, ánh sáng chớp động, cùng lúc đó một giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng từ trong hư không truyền ra, Thánh Vũ Đường đang hỗn loạn lập tức yên tĩnh trở lại!
Đám người tưởng như không thể tiếp nhận thêm biến hóa kịch liệt nào nữa, ánh mắt lại run rẩy, chỉ thấy trên không trung có dao động điên cuồng phát ra, một bóng dáng màu tím nhạt lướt sóng đến. Trong dao động, thân hình kia dần dần ngưng thực, đó chính là Lam Xúc Liên.
Một chiếc áo khoác bằng lụa mỏng màu tím nhạt, dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng, mái tóc dài tới thắt lưng để xõa càng tôn thêm vòng eo thon mềm mại như không xương, không khỏi làm người ta có những suy nghĩ không đâu.
Bất giác một khí chất siêu nhiên phát ra. So với Đoan Mộc Tiêu Mạn tuyệt mỹ, Lam Xúc Liên lại mềm mại linh động kèm theo khí chất dịu dàng.
- Vù vù!
Không trung lại có một bóng dáng sắc bén nhẹ nhàng lướt xuống, giống như ánh sáng bạc trắng lấp lánh phá không, gió cuốn tuyết về, thần bí đặc biệt.
Bóng dáng thanh nhã ngược sáng bước tới, gương mặt trắng như tuyết, đôi mắt nhắm chặt, mái tóc bạc được buộc tùy ý.
Trên trán có chút tóc bay lên, tuổi không lớn lại mang theo phong độ của cường giả đỉnh cấp trên thế gian.
Phía sau lưng đeo một thanh trường kiếm bạc trắng lộ rõ ánh sáng sắc bén lạnh thấu xương, đặc biệt là đôi mắt, trong suốt lấp lánh, thâm thúy sáng tỏ, giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi tội ác ttrên thế gian vậy.
Phía sau hai nữ tử còn theo một đám cường giả siêu cấp, đều mặc thống nhất trang phục, vừa nhìn là biết người của Thiên Lan Hải Thành!
- Cao đồ của Kiếm Minh, Độc Cô Vũ Mặc!
- Thiên Lan Tiên Cô, Lam Xúc Liên!
Lần này, không chỉ có là ánh mắt tất cả mọi người ở đó run rẩy, cho dù là Thánh Hỏa trưởng lão và tất cả người của Thánh Sơn ở đây đều lộ ra ánh mắt nghiêm trọng, từ dao động, khủng hoảng biến thành không thể tin tưởng.
- Hai thế gia lớn đều đến đây vì Tô Dật?
Ánh mắt Tư Đồ Lưu Vân đầy khủng hoảng. Ngự Thiên cung và Thánh Sơn ở trên phương diện thực lực tương đương nhau, nhưng nếu them thế gia đến đây, đây cũng là biến hóa về chất rồi.
Mọi người ở chỗ này đều bắt đầu câm như hến, hai bóng dáng xinh đẹp tuyệt vời nhìn về phía Tô Dật, đầy ý cười, ánh mắt dịu dàng lại vô cùng mừng rỡ.
Sau cuộc chiến ở Thiên Phong, bọn họ vốn tưởng là vĩnh biệt, sau khi Linh Bảo Các nhận được tin tức, Độc Cô Vũ Mặc đang ở Thiên Lan Hải Thành lại đi cùng Lam Xúc Liên đến đây.
- Ngươi đã trở về, sao không nói một tiếng?
Lam Xúc Liên khẽ nhíu mày, có vẻ oán trách.
- Tô Dật, ngươi cuối cùng đa trở về? Chúng ta đều rất... lo lắng cho ngươi!
Độc Cô Vũ Mặc tiếp lời Lam Xúc Liên nói, trong đôi mắt đẹp trong suốt sáng ngời.
Tô Dật nắm thật chặt tay Đoan Mộc Tiêu Mạn, khóe miệng cong lên. Trong thế gia, Độc Cô Vũ Mặc và Lam Xúc Liên đến không nằm trong kế hoạch, nhìn hai giai nhân cười như lúc ban xưa, trong lòng hắn không khỏi xúc động.
- Cảm ơn! sau này Tô Dật sẽ trả lại ân tình này!
Hắn vừa nói dứt lời, Lam Xúc Liên gật đầu chào hỏi. Độc Cô Vũ Mặc đứng ở bên cạnh lại có chút thất vọng, trên gương mặt hơi nóng lên, trong mắt có vẻ bi thương khó có thể nói ra.
Qua mấy hơi thở, ánh mắt Lam Xúc Liên thản nhiên nhìn xuống Thánh Hỏa trưởng lão đang vô cùng chấn động.
- Thế gia chúng ta đến đây, có tư cách quản chuyện của Thánh Sơn các ngươi không?
Ánh mắt Độc Cô Vũ Mặc lạnh thấu xương, xanh sáng như thủy tinh, sạch sẽ động lòng người, nhưng cũng mười phần sắc bén, áp lực tăng vọt phong tỏa tất cả mọi người ở đó.
Một đám trưởng lão Thánh Sơn ngơ ngác nhìn nhau, hơi thở dần dần gấp gáp, tình hình biến đổi đột ngột, xem ra phía sau Tô Dật không chỉ có Ngự Thiên cung là chỗ dựa, còn có thế gia.
Tô Dật nói muốn huyết tẩy Thánh Sơn, cướp đi Liễu Nhược Hi, bây giờ nghe hoàn toàn không khoa trương!
- Tô Dật tiểu hữu, có thể nghe ta một câu không?
Đồng tử của mọi người co rúm, một giọng già nua một chút run rẩy, từ phía sau truyền đến.
Đám người tách ra, trong nháy mắt mọi người đều tập trung vào trên người lão già đứng trước Thánh Vũ Đường. Đoan Mộc Hùng Đồ ưỡn thẳng lưng, mí mắt thoáng động và chợt bắn ra áp lực kinh người. Tất cả mọi người ở đó đều chấn động!
Khí tức nguyên khí lướt ngang qua không trung, ánh sáng màu vàng giống như hào quang vạn trượng từ trên người Đoan Mộc Hùng Đồ tỏa ra, Đoan Mộc Tiêu Mạn không khỏi biến sắc.
- Nguyên vực đỉnh phong!
Đoan Mộc Tiêu Mạn khẽ nói, ra hiệu Tô Dật cẩn thận.
Trong lòng Tô Dật chợt lạnh, Thánh Hỏa trưởng lão với tu vi Nguyên Vực cảnh thất trọng đã là thái thượng trưởng lão Thánh Sơn, vị trưởng lão này lại thoạt nhìn còn già hơn Thánh Hỏa, tu vi còn cao hơn hai cảnh giới, nhưng vẫn ẩn nấp ở phía sau.
Điều này không khỏi làm cho trong lòng Tô Dật sinh ra đề phòng, gương mặt nghiêm nghị.
- Tại hạ là Đoan Mộc Hùng Đồ, Thủ tịch trưởng lão của Thánh Vũ Đường! Tô Dật tiểu hữu, có thể nghe ta một câu không?
Hắn lặp lại lần nữa. Tô Dật nhíu mày. Cùng là họ kép Đoan Mộc à? Ánh mắt hắn có chút nghi ngờ, nhìn về phía Đoan Mộc Tiêu Mạn, thấy Đoan Mộc Tiêu Mạn khẽ lắc đầu, chứng tỏ nàng không biết.
Tô Dật làm một động tác mời. Dưới chân Đoan Mộc Hùng Đồ bắn ra ánh sáng màu vàng, giống như một con mãnh thú hình người xông về phía bầu trời, nhất thời tất cả mọi người ở đó chấn động!
- Hôm nay là ngày thi đấu của Thánh Sơn ta, thần thánh không thể không tôn trọng, ta có nghe nói qua về ân oán giữa Tô tiểu hữu và Thánh Sơn trước kia, nhưng muốn tiến hành cũng phải phân chia trường hợp. Vừa rồi Tô tiểu hữu cho Thánh Sơn hai con đường đều là đường chết, biết rõ là không thể đi, không biết còn có con đường thứ ba có thể đi không?
Đoan Mộc Hùng Đồ chỉ liếc nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn, sau đó tập trung trên người Tô Dật, ánh mắt nghiêm trọng với ý định lén quan sát một ít bí mật.
Tô Dật khẽ lắc đầu, trong mắt lập tức bắn một tinh quang, khí thế giống như mãnh thú trào ra khỏi lồng hấp, áp lực cuốn ra trời đất, cổ xưa giống như ngân hà lưu chuyển.
- Bịch bịch!
Đoan Mộc Hùng Đồ thu hồi áp lực, ánh mắt nhảy lên giống như ngọn lửa, nhất thời gương mặt trắng bệch.
- Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, đừng mong rình lén ta. Thánh Sơn là kẻ cuồng rình lén à?
Có tiếng cười khẽ vang lên, võ giả ở đó đều sửng sốt trước sự cuồng vọng của Tô Dật, cho dù là cường giả siêu cấp như Đoan Mộc Hùng Đồ vậy cũng không thể chiếm được tiện nghi ở trên thân Tô Dật. Có thể nói trận tranh đấu Thánh Sơn ngày hôm nay là long hổ tranh chấp, có chút đặc sắc!
Đoan Mộc Hùng Đồ cười khan một tiếng, nhanh chóng thu lại khí tức, trong đôi mắt đục ngầu chợt trở nên trong trẻo, thoáng kinh ngạc nhìn về phía Tô Dật khẽ gật đầu.
- Thật ra, ta còn chuẩn bị con đường thứ ba, hi vọng Mộc trưởng lão đừng giống một vài kẻ ngu không ai bằng, chuyên làm những chuyện chọc cho người ta thấy chán ghét!
- Xin chăm chú lắng nghe! Tô tiểu hữu!
Trên gương mặt gầy gò đầy nếp nhăn giống như kền kền của Đoan Mộc Hùng Đồ giãn ra, miệng nhếch lên.
Ánh mắt của vô số người đều tập trung vào một điểm, chỉ thấy Tô Dật chậm rãi ngước mắt lên, trong đôi mắt thâm thúy yên tĩnh giống như không có gợn sóng lại khiến cho người ta mê muội chìm đắm trong đó.
- Ta muốn vào trận!