Chương 1989
Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đó đều chợt kinh ngạc, ánh mắt Tuyết Hồng Lâu lúc sáng lúc tối. Uất Trì Trường Phong càng nổi trận lôi đình, gương mặt thâm trầm đỏ lên vì phẫn nộ.
- Tô Dật, ngươi tính là gì chứ! Ngươi cũng xứng tiến vào Càn Nguyên Kim Thiên Đại Trận của Thánh Sơn ta sao!
Trên mặt Uất Trì Trường Phong nổi gân xanh, con mắt độc ác, ánh mắt sắc bén lại đầy vẻ khinh bỉ khóa chặt ở trên thân Tô Dật, nếu không phải có Thánh Hỏa trưởng lão kéo lại, hắn đã xông lên từ lâu.
Nhất thời, tất cả trưởng lão Thánh Sơn giận tím mặt, căm phẫn chỉ vào Tô Dật chửi ầm lên!
- Trước kia tha cho ngươi khỏi chết, ngươi còn muốn tiến vào thần địa của Thánh Sơn chúng ta, Tô Dật, ngươi thật sự có chín cái mạng cũng không đủ sống đâu!
Khóe miệng Thánh Hỏa trưởng lão mím chặt, gương mặt nhăn nhéo giống như vỏ cây giật giật, phóng ánh mắt nhìn về phía Tô Dật.
Chỉ thấy Tô Dật nhún vai, nhíu mày, rất thỏa mãn với phản ứng của một đám người của Thánh Sơn, ánh mắt thâm trầm như nước, áo choàng dài tung bay phất phới.
- Đoan Mộc trưởng lão, ta đã cho Thánh Sơn một con đường cuối cùng, con đường này Thánh Sơn vẫn không đi, có thể đúng là ngu không ai bằng!
Đồng tử của Đoan Mộc Hùng Đồ chuyển động, từ trong không trung cảm giác trên thân thể Tô Dật tràn ngập ra uy áp khủng khiếp.
Tiểu tử trước mắt có thủ đoạn ngoan độc, phía sau lại có Ngự Thiên cung và hai thế gia lớn làm chỗ dựa, quả thật không quá tiện giải quyết.
Đoan Mộc Hùng Đồ lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện, Tô Dật có thủ đoạn tàn nhẫn, mưu lược cao thâm, hai con đường trước căn bản không phải là ý đồ thật sự, cũng chỉ làm bước đệm để tự mình đi vào Càn Nguyên Kim Thiên Đại Trận.
Chuyện cho tới bây giờ, nếu còn không đáp ứng yêu cầu của Tô Dật, đó chính là Thánh Sơn không có năng lực quan sát.
Suy nghĩ một lát, ánh mắt Đoan Mộc Hùng Đồ lạnh lẽo chớp hiện, khóe miệng cong lên lộ vẻ nghi ngờ, thử dò hỏi.
- Hôm nay là ngày thi đấu quan trọng của Thánh Sơn ta, Tô Dật tiểu hữu hôm nay không vào trận không được sao?
Chỉ một thoáng, tất cả mọi người ở đó lặng ngắt như tờ, không ai hiểu rõ Tô Dật rốt cuộc có ý đồ gì, chẳng lẽ thật sự đơn giản là đến vì Liễu Nhược Hi sao?
- Người già trí nhớ không tốt, ta tha thứ cho ngươi, ta nói một lần cuối cùng, ta tới đón dâu, cuộc thi đấu Thánh Sơn gì đó của các ngươi dù đánh tám gậy tre cũng không liên quan tới ta, ta chỉ dẫn thê tử của ta đi!
Đoan Mộc Hùng Đồ trầm ngâm một lát, khí tức từ từ phát ra, trong ánh mắt sắc bén lại xen lẫn chút rầu rĩ, hắn lập tức hít sâu một hơi và trầm giọng nói.
- Trận, để cho ngươi vào!
- Trưởng lão, không thể!
- Đoan Mộc Hùng Đồ! Càn Nguyên Kim Thiên Đại Trận là thần địa của Thánh Sơn ta, sao có thể để cho người ngoài bước vào!
giọng nói lo lắng khủng hoảng phát ra từ trong cổ họng của Thánh Hỏa!
Tô Dật nhất thời nhíu mày lại, nhếch miệng cười hài lòng lại rất lạnh lùng.
- Vốn nên như vậy, ngươi cũng không có lựa chọn nào khác!
Hắn vừa dứt lời, các vị cường giả càng trợn mắt, mọi người nhìn Tô Dật với ánh mắt hung ác nham hiểm, hận không thể ăn sống nuốt tươi Tô Dật!
- Tô Dật, thằng nhóc cuồng vọng, hôm nay không lấy tính mạng của ngươi ta, Thánh Hỏa ta thề không làm người!
- Ầm!
Đoan Mộc trưởng lão vung tay lên, trấn áp tất cả những tiếng kêu giận dữ, ánh mắt nghiêm lại, giọng nói đầy áp lực lại không con cách nào khác.
- Nhưng ta có hai điều kiện! Vẫn mong Tô tiểu hữu đáp ứng!
Hắn dứt lời, Tô Dật nhíu mày, trong mắt chớp hiện vẻ nghiền ngẫm, hai tay vẫn khoanh trước ngực, sắc mặt lãnh đạm, đầy cao ngạo.
- Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta, nhưng hiện tại tâm tình ta khá hơn nhiều, ta thật ra có thể nghe thử?
Đoan Mộc Tiêu Mạn đứng ở bên cạnh, tay ngọc chạm nhẹ, ánh mắt lưu chuyển, Tô Dật ấn nhẹ xuống mu bàn tay Tiêu Mạn một cái, mỉm cười an ủi.
Cảnh tượng như vậy cũng vừa lúc bị Đoan Mộc Hùng Đồ nhìn thấy, ánh mắt vừa nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn lại rời đi, có chút dao động nhưng không dễ nhận ra, cao giọng nói.
- Càn Nguyên Kim Thiên Đại Trận có yêu cầu nghiêm khắc, trước hết phải trải qua Tiên Thiên Thánh Vương Khí tán thành. Cho nên, điều kiện thứ nhất, tiểu hữu phải giống như Đại Thánh Tử, Ngũ Thánh Tử bước vào Thánh Vũ Đường để tiếp nhận thử thách, thử thách không thành lại không liên quan tới Thánh Sơn ta. Điều kiện thứ hai, sau khi thật sự tiến vào, chuyện thi đấu do hai người bọn họ tiến hành, ngươi không thể tham dự. Về phần Cửu Thánh Nữ có nguyện ý đi với ngươi hay không lại khác! Thánh Nữ không đáp ứng, nếu ngươi cưỡng ép, Thánh Sơn cũng không phải không có nội tình, cho dù thần nữ và cao đồ của hai vị thế gia ở đây, Thánh Sơn cũng hoàn toàn không khiếp sợ!
Giọng nói vang dội giống như sấm sét cuốn ra trời đất, tâm thần Tô Dật chân động. Ở trong dãy núi tràn ngập Thánh Vương khí này, tường vân lưu chuyển, áp lực chấn động trời cao.
Trong lòng Tô Dật tất nhiên hiểu rõ, uy danh Thánh Sơn vạn năm không có khả năng là giả, Thánh Sơn là thế lực có thể vô hạn tiếp cận thế gia, sao có thể coi thường đại trận bảo vệ núi được.
- Tiểu tử, đại trận không tầm thường, nếu không có Thánh Vương khí, cho dù là cường giả Nguyên Vực cảnh cũng sẽ gặp hạn chế linh khí cực lớn, tối đa chống đỡ được nửa ngày! Ngươi đã suy nghĩ rõ chưa?
Đoan Mộc Kình Thiên thông qua nguyên khí truyền âm tới, giọng nói như gió mát truyền lại tai Tô Dật.
Cũng trong lúc đó, Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng truyền âm cho Tô Dật:
- Kình Thiên nói không sai, không cần xông vào nguy hiểm, nếu dẫn Nhược Hi đi, hai người chúng ta là đủ rồi!
Tô Dật cũng đang suy nghĩ, ánh mắt nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đó, rất nhiều ánh mắt đều nhìn mình chằm chằm, dưới đài từng tiếng bàn luận khe khẽ vang lên.
- Tô Dật thật sự có thể tiến vào trong sao? Hắn cũng không có Thánh Vương khí!
- Nghe nói trong cuộc kiểm tra Thánh Sơn năm đó, Thánh Sơn vốn cũng muốn hắn, cho dù là tư chất tạp dịch cũng tiến Thánh Sơn! Không biết sau đó có gì thay đổi khiến hôm nay Tô Dật tự nhiên xông lên núi!
- Nực cười! Bất kể thế nào, không phải người của Thánh Sơn sao có thể tùy ý bước vào Càn Nguyên đại trận được, quả thực chính là tự tìm chết!
Lời Đoan Mộc Hùng Đồ nói cũng lập tức làm cho ánh mắt Uất Trì Trường Phong cùng với trưởng lão liền sáng ngời, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Uất Trì Trường Phong bước lên trước, trong đôi mắt hẹp dài điên cuồng lộ ra tà quang, khóe mắt giống như hàn băng lại ánh lên vẻ vui mừng.
- Hừ! Tô Dật, ta cho ngươi tiến vào, chỉ sợ ngươi có mạng tiến vào, mất mạng đi ra thôi!
Uất Trì Trường Phong cười lạnh một tiếng.
- Đúng vậy, thằng nhóc cuồng vọng, ngươi không phải rất giỏi sao? Tới đi! Chúng ta để cho ngươi tiến vào!
Trên mặt đám người Thánh Sơn thể hiện ra hết vẻ cười lạnh, xem thường, chế giễu, châm chọc. Hai mắt Tô Dật chậm rãi ngước lên, trên trán thoáng hiện kim quang.
- Có gì mà không dám chứ! Tô Dật ra chắc chắn sẽ tiến vào Càn Nguyên đại trận!
Giọng nói giống như thiên thạch trên trời giáng xuống, đập trúng tim của mỗi người, ánh mắt đám người thế gia cùng với Thần Kiếm Môn lập tức trở nên nghiêm trọng.
Hắn vừa dứt lời, Uất Trì Trường Phong liếc mắt nhìn về phía Thánh Hỏa trưởng lão, trên mặt vui mừng. Chỉ thấy trong mắt Đoan Mộc Hùng Đồ càng thêm tán thưởng, trong miệng hét lớn một tiếng.
- Nếu vậy, tiểu hữu, Đại Thánh Tử, Ngũ Thánh Tử, theo ta tiến Thánh Vũ Đường tiếp nhận thử thách!
- Ầm!
Đoan Mộc Hùng Đồ xoay người, trên hai chân có khí tức màu vàng lưu chuyển. Hắn phất ống tay áo một cái, ảo ảnh Thánh Vũ Đường càng thêm lớn, chỉ một thoáng hư không xung quanh đã lại xuất hiện dao động.