Chương 1991
Vừa nói dứt lời, Đoan Mộc Hùng Đồ liền hét lớn một tiếng, mọi người dưới đài kinh hãi run sợ, rất nhiều ánh mắt nghiêm trọng nhìn về phía hai người Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu!
Hai người này có thể thành công bước vào đại trận không? Tuy lời nói của Uất Trì Trường Phong cay nghiệt, nhưng cũng là tình hình thực tế.
Một người chưa bao giờ được Thánh Vương khí tẩm bổ, một người không chỉ không phải người Thánh Sơn, căn bản còn là kẻ thù, nếu còn không thể nào vào được, cuộc thi đấu Thánh Sơn sẽ chỉ thuộc về Uất Trì Trường Phong!
Không trách được Uất Trì Trường Phong hưng phấn như thế. Có thể nói, không có gì bất ngờ xảy ra cuộc thi đấu Thánh Sơn đã là vở kịch một vai của Đại Thánh Tử!
Vào giờ phút này, phẫn uất và căm hận được phát ra. Tuyết Hồng Lâu thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Dật bên cạnh, ánh mắt giống như hàng nghìn hàng vạn ngôi sao, sâu thẳm tối tăm
- Ta muốn nhìn thấy ngươi trong đại trận! Ta đi vào trước!
Tuyết Hồng Lâu nói nhỏ, giống như hạ chiến thư vậy.
- Vù vù vù!
Tay kết thủ ấn nhanh như chớp, toàn thân Tuyết Hồng Lâu có nguyên khí cuồn cuộn tuôn ra, từ trong Quần Sơn Thiên Phong có ánh sáng màu vàng hạ xuống!
Trên bầu trời, thần quang che phủ Thánh Vũ Đường, từng tiếng sấm nổ mạnh hóa thành sóng âm cuồn cuộn không ngừng, từ phía xa nhìn lại giống như thần liên đan xen, khí tức cổ xưa giống như vượt qua thời không, giống như đưa người ta trở lại viễn cổ vậy!
Đứng ở trước Thánh Vũ Đường, ánh mắt Uất Trì Trường Phong âm thầm kinh hãi, trong con ngươi tuyệt đẹp có ánh sáng nhảy lên. Theo đó, tất cả mọi người có mặt ở đó đều nín thở.
Đồng tử mở to rất sợ bỏ lỡ điều gì!
Còn chưa quá nửa hơi thở, chỉ nghe một tiếng nổ chấn động trời đất, một giây tiếp theo lại có thể đem tất cả tiếng gầm đáp lại!
Rất nhanh, trong ánh mắt chấn động kinh ngạc của mọi người, một thánh khí giống như ảo ảnh Thánh Vương hiện ra trên không trung Thánh Vũ Đường!
Ánh mắt mọi người trợn trừng. Các trưởng lão, võ giả, cường giả ở đây đều bắt đầu run rẩy!
- Đó là ảo ảnh Thánh Vương!
Đôi mắt Đoan Mộc Hùng Đồ chấn động không gì sánh nổi!
Cũng trong lúc đó, Uất Trì Trường Phong và đám người Thánh Hỏa trưởng lão đều nhìn lên không trung với vẻ không thể tin nổi, ánh mắt bọn họ nhìn chăm chú vào hào quang màu vàng vô cùng vô tận đang bùng nổ trên trời cao.
Ánh sáng thần thánh, thần hà che phủ và phát ra ánh sáng chói mắt, dưới sấm sét cực lớn, ảo ảnh Thánh Vương phát ra khí tức đáng sợ kinh người, hai mắt nhắm chặt, thánh quang chiếu xuống giống như thần chỉ xuyên qua trời đất Thái Cổ đến, tất cả sinh linh ở trước mặt hắn đều giống như con kiến hôi.
Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn đạt tới tình trạng làm người ta kinh sợ, ánh sáng màu vàng tràn ngập, gần như muốn che phủ cả Thánh Vũ Đường và Thánh Sơn!
- Trời ơi, là Thánh Vương! Là thần linh của Thánh Sơn ta!
- Ngũ Thánh Tử mới thật sự là Thánh Tử được trời chọn! Không có bất kỳ nghi ngờ gì nữa!
- Linh hồn của ta đau quá! Là chấn áp tuyệt đối của Thánh Vương sao?
Ánh mắt của tất cả mọi người ở đó dại ra, ngây người nhìn hiện tượng khác thường trên bầu trời Thánh Sơn, tường vân đã sớm bị dao động đẩy tan, bầu trời sáng ngời, ánh sáng màu vàng chấn áp!
- Bịch!
Tim tất cả mọi người dường như đều ngừng đập, hít thở khó khăn, không chỉ có khách của Thánh Sơn, ngay cả trưởng lão Thánh Sơn, Ngũ Thánh Tử hoặc là cường giả trưởng lão của Đại Thánh Tử đều quỳ rạp ở dưới đất, sắc mặt sùng kính.
- Ngao!
Sau khi ảo ảnh Thánh Vương hạ xuống, chỉ thấy yêu thú trong dãy núi nằm rạp, tiếng gầm khẽ vang vọng. Còn có nhiều Man Yêu thú cũng nằm rạp trên mặt đất run rẩy!
Lúc này, khí thế của cả Thánh Sơn đã tới đỉnh phong, biểu tình kinh hãi, khủng hoảng, chấn động kinh ngạc hiện lên ở trên mặt của mỗi người.
- Sao Thánh Vương khí của Tuyết Hồng Lâu ở trong Thánh Vũ Đường lại mạnh như vậy?
Hai mắt Tô Dật khẽ giật. Cho dù là người có linh hồn cường đại như hắn cũng cảm giác bị trấn áp mạnh mẽ.
Sau khi nhìn lâu, tự nhiên có một cảm giác run rẩy muốn thần phục, càng không cần nói tới những người khác.
Ảo ảnh giống như ảo ảnh trong mơ, chiếm nửa bầu trời, hào quang chiếu rọi thật lâu không tan, mỗi người ở đây đều áp sát mặt xuống đất, không dám ngẩng đầu.
- Phần phật!
Sau khi vận chuyển Ngự Thiên Quyết, hào quang thần bí trong đầu Tô Dật cũng phát sinh một vài chấn động.
Áp lực linh hồn xâm nhập vào trong cơ thể, kinh mạch máu thịt chỉ một thoáng đã căng lên, sau mấy hơi thở mở có thể chuyển biến tốt đẹp.
- Xem ra Thánh Vương khí của Tuyết Hồng Lâu còn tinh thuần hơn Uất Trì Trường Phong! Xem ra Tuyết Hồng Lâu đột nhiên tăng mạnh tu vi không phải là không có đạo lý!
Ánh mắt Uất Trì Trường Phong nặng nề, đứng ngây ra nhìn, trong đôi mắt tối tăm như vực sâu chợt sáng lên.
Toàn thân Tô Dật có ánh lửa đỏ xoay quanh, từng điểm tinh quang tống tất cả Thánh Vương khí ra, gương mặt khôi phục lại bình tĩnh.
Tuyết Hồng Lâu từ trong Hỗn Loạn vực trở về, ngoại trừ tham gia cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong thì vẫn luôn bế quan, lại từ Nguyên Hoàng cảnh tứ trọng đạt đến Nguyên Hoàng cảnh bát trọng, Tô Dật chưa từng thiếu cảnh giác với đối thủ Tuyết Hồng Lâu này.
- Có thể dựa vào sức một mình tu hành đến Nguyên Hoàng cảnh bát trọng, chính là một phế vật!
Tô Dật cười lạnh giống như mũi tên bắn về phía sau lưng Uất Trì Trường Phong.
Uất Trì Trường Phong giật mình, lúc này mới lấy lại tinh thần. Vẻ mặt hắn tái nhợt và ngẩng đầu lên, ảo ảnh Thánh Vương dần dần tan biến giống như bọt khí, linh khí vẫn cuồn cuộn trong mây, hoàn toàn là cảnh tượng tiên thú xuống nhân gian!
- Vù vù!
Lại là một trận gió bão cuốn ra. Bóng dáng Tuyết Hồng Lâu lay động, giống như tia chớp hạ xuống đất, hai con mắt sáng như sao lại mơ hồ có khí thế không tầm thường!
Hắn đứng thẳng, áo choàng dài theo gió bay phần phật, lọn tóc bay che gò mà lạnh lùng như đao khắc. Ánh mắt Tuyết Hồng Lâu thâm trầm, thản nhiên liếc nhìn Uất Trì Trường Phong rồi đi về phía trước.
Trong giây lát đối diện nhau, Uất Trì Trường Phong giống như điện giật, nhưng hắn lập tức lấy lại tinh thần, đôi mắt như có ngọn lửa cháy lên.
- Ngươi rốt cuộc dùng âm mưu quỷ kế gì? Tuyệt đối không thể! Thánh Vương khí của ngươi làm sao có thể còn thuần túy hơn ta được?
Gương mặt tuấn tú lạnh lùng phát ra khí thế không giận mà uy. Tuyết Hồng Lâu vẫn bước đi không dừng, hai mắt lấp lánh, vững vàng như núi cao vậy, lạnh lùng nói.
- Tô Dật nói không sai, trên con đường Thánh Đế có ngươi làm đối thủ của ta là sỉ nhục đối với ta!
Thân hình như tia chớp, lao vào trong đội hình. Một đám trưởng lão nhìn Tuyết Hồng Lâu như nhìn thần linh với vẻ vô cùng kích động, trên gương mặt đầy nếp nhăn đều tươi cười rạng rỡ.
- Tô Dật, mau vào đi thôi! Nhớ kỹ lời nói của ta! Đối thủ của ta là ngươi!
Mắt thấy Tuyết Hồng Lâu đã không xem mình là đối thủ, gương mặt Uất Trì Trường Phong lập tức hết đỏ tới xanh!
Thử thách của Tiên Thiên Thánh Vương Khí, nếu không phải có Thánh Vương khí chí thuần thì tuyệt đối không thể chịu đựng được. Uất Trì Trường Phong quan sát chiếc nhẫn phỉ thúy trong tay, ánh mắt hung hăng rồi trừng mắt nhìn Thánh Hỏa trưởng lão bên cạnh.
Bỗng nhiên, trên gương mặt Thánh Hỏa trưởng lão lộ ra vẻ nghi ngờ sợ hãi khó có thể hồi thần, lặng lẽ lắc đầu, ánh mắt oán độc, hạ giọng nói:
- Tuyệt đối là không thể sai được! Sau khi Đại Thánh Tử tiến vào trận lại xác định!