← Quay lại trang sách

Chương 1992

Lúc này, ánh mắt mọi người cũng dần dần lấy lại tinh thần, ở dưới chỉ thị của Đoan Mộc Hùng Đồ, tất cả mọi người ở đó lại tập trung vào một tiêu điểm duy nhất là Tô Dật.

Một thiếu niên có huyết hải thâm cừu với Thánh Sơn lại muốn tới đón nhận thử thách của Tiên Thiên Thánh Vương Khí, đây không phải là nói đùa sao?

Trên mặt mỗi người đều đầy nghi ngờ, có kẻ kinh ngạc, cũng có kẻ lãnh đạm, còn có kẻ châm chọc, Đoan Mộc Hùng Đồ đi qua đám người nhìn Tô Dật.

- Ta nhắc nhở ngươi một lần cuối cùng, Tiên Thiên Thánh Vương Khí không giống với Kim Thiên đại trận, khí tiên thiên chí cương chí mạnh đủ để lập tức diệt một võ giả không có Thánh Vương khí! Tô tiểu hữu, chuẩn bị xong rồi lại tiến vào trong!

Tô Dật hít sâu một hơi, lười biếng xoay thắt lưng, ánh mắt lập tức hiện lên một sự lạnh lùng.

Sau đó, hắn bỗng nắm nhẹ tay của Đoan Mộc Tiêu Mạn, thân hình lại hóa thành một tia hào quang xông về phía Thánh Vũ Đường.

- Tô Dật, tuyệt đối phải lưu lại cái mạng nhỏ của ngươi, không ra thì chơi chẳng vui nữa đâu!

Uất Trì Trường Phong vẫn đứng tại chỗ nhưng không tiếp tục nhìn về phía Tuyết Hồng Lâu nữa, sắc mặt thâm trầm.

Tuyết Hồng Lâu cũng không tính, vốn chính là người của Thánh Sơn, chỉ cần tên khốn kiếp Tô Dật này thử thách không thành, cuộc thi đấu Thánh Sơn này lại còn có thể tiến hành dựa theo kế hoạch.

Trong không trung, cơ thể Tô Dật giống như dải cầu vồng phóng thật cao qua đỉnh đầu Uất Trì Trường Phong.

- Vậy ngươi mở to mắt ra mà nhìn cho thật kỹ vào!

Tô Dật cười lạnh.

Một giây tiếp theo, Tô Dật đâm đầu xuống, vọt vào trong Thánh Vũ Đường.

Nhất thời, ánh sáng màu vàng tràn ngập trời cao, cơ thể Tô Dật nhanh chóng bị thần vận cổ xưa bao phủ, linh hồn Tô Dật rất nhanh lại chìm vào trong đó.

- Oong!

Trong Thánh Vũ Đường có hơn mười cái cột cao không thể nhìn thấy đỉnh nhìn ra xa không thấy điểm cuối.

Từ bắc đến nam, căn cứ vào địa hình địa thế trở thành con đường nhỏ quanh co, giống như ly tâm vậy.

Sáu con đường dát vàng, quanh co lại cổ xưa, yên tĩnh thần thánh, ánh sáng màu vàng vẫn tập trung đến vị trí trung tâm, giống như trăm sông chảy về biển vậy.

Ở chính giữa hiện lên ánh sáng màu vàng cổ xưa, một cái hộp làm bằng đá cao hơn nửa người dựng thẳng.

Khoảng không xung quanh vắng vẻ yên tĩnh, tiếng động ở bên ngoài truyền tới nghe xa xôi, yên tĩnh đến chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.

Khi Tô Dật dần dần mở hai mắt ra, có thể cảm giác một áp lực vô cùng khổng lồ đang ép xuống người mình.

Kinh mạch tắc nghẽn, nguyên khí dần dần đông cứng lại, da thịt và máu thịt phồng lên như quả khí cầu, trong lòng lập tức chợt nghiêm lại, nhanh chóng vận chuyển Thiên Yêu Cổ Kinh, dựa theo tuyến đường Ngự Thiên Quyết, nguyên khí giống như dòng nước nhỏ chảy xuôi ở trong kinh mạch.

Ánh sao điên cuồng phun ra hỗ trợ với ánh sáng màu vàng trút từ trên cao xuống, cả thiên địa sáng lấp lánh, ánh sáng chớp hiện.

- Uy áp thật mãnh liệt!

Hơi thở của Xích Phi Hồng dần dần gấp gáp, nếp nhăn trên mặt khẽ động, rõ ràng đặc biệt không thích ứng được với cảnh tượng trước mắt!

Thiết Hồn Mạch cũng cảm giác khó chịu, tu vi bị tổn thương nặng nề lùi đến Yêu Tông cảnh, cho dù thân ở trong Huyền Quan, áp lực bên ngoài cũng hoàn toàn không khiến cho mình sống tốt được.

Áp lực từ khoảng không xung quanh giống như bao phủ Tô Dật, uy áp khủng khiếp giống như sóng triều cuồn cuộn đến, dao động không ngừng. Trong mắt Tô Dật hiện ra sự kiên nghị, bước chân nặng nề đi về phía hộp đá ở chính giữa.

- Rào rào rào!

Tô Dật cứ bước mỗi bước, máu trong cơ thể lại sôi trào, hồn phách chấn động, trái tim cũng theo đó chấn động, đau đớn!

- Cũng chỉ có máu thịt và linh hồn như Tô Dật mới có khả năng không dựa vào Thánh Vương khí để đi tới đây!

Thấy Tô Dật càng lúc càng tới gần hộp đá, môi Xích Phi Hồng không ngừng run rẩy.

Hắn cắn răng và phát ra lực lượng, dường như trở về trong cơn lốc thời không. Sau khi tiếp nhận cơn lốc tẩy rửa, máu thịt của Tô Dật lại đạt đến một trình độ mới, cho dù gân xanh nổi lên, máu thịt căng ra, máu như nham thạch nóng chảy tuôn ra, những điều này lại không tính là gì so với Tô Dật!

Thiên Nguyên Yêu Hồn nóng đỏ lên giống như mặt trời nhỏ lập lòe trong tâm hải, càng tới gần hộp đá, linh hồn chịu áp lực càng lớn, cũng càng có thể cảm giác được tâm hồn này bị rút ra!

Thời gian giống như cát chảy lướt qua kẽ tay, Tô Dật bước vào Thánh Vũ Đường gần nửa canh giờ, khi bước một bước cuối cùng, Tô Dật quan sát hộp đá bình thường không có gì khác lạ, gân cổ hét lớn một tiếng.

- Mở!

Chỉ một thoáng, trong mắt trợn lên, áp lực từ ánh sáng màu vàng từ trên cao ép xuống, giống như Thần Ma ngâm xướng, sấm sét cực lớn vang lên, tiếng tế tự từ xa xưa truyền tới.

Thiên uy vô thượng giống như che trời lấp đất đột nhiên đánh xuống, hộp đá két một tiếng đột nhiên mở ra.

Ánh sáng màu vàng lấp lánh, áp lực thình lình xuất hiện với uy năng đáng sợ lập tức hất trung cả đỉnh vòm, ánh sáng đủ để hủy diệt vạn vật bao phủ Tô Dật lại.

Sâu bên trong linh hồn Tô Dật lập tức chấn động không dừng, trong khí tức vô cùng nóng bỏng có quang ảnh tung bay, vạn thú lao nhanh, khói lửa chiến tranh lay động, máu chảy trôi chèo.

Mấy trăm cường giả đại chiến trên không trung vượt qua tưởng tượng của nhân loại, ánh sáng không ngừng lóe lên, dâng lên sóng lớn ngập trời, khí tức thần thánh đầy không trung!

- Mau tỉnh lại, Tô Dật! Ngươi bước vào huyễn cảnh!

Thiết Hồn Mạch cũng không dễ chịu, trợn mắt nghiêm mặt kêu lên.

Ánh mắt Tô Dật tản mạn, chỉ lo trầm luân trong cảnh tượng kỳ diệu trước mắt, lực lượng thần bí cuồn cuộn trong hư không cùng ánh sáng nhiều màu lập lòe vô cùng kỳ diệu.

Giọng nói Thiết Hồn Mạch càng nhẹ càng xa, Tô Dật nghe thấy nhưng không tỉnh lại, con ngươi cũng dần dần mất đi ánh sáng rực rỡ.

Bỗng nhiên, một giọng nói rất trong treo động lòng người, giống như từng giọt Băng Tuyền thấm vào trong lòng Tô Dật.

- Đại ca ca, ánh sáng này thật thoải mái à!

Bình Nhi dụi mắt, giống như mới tỉnh mộng, nhìn trời và ngáp một cái, khẽ nói.

Âm thanh dễ nghe êm tai lại giống như thiên âm kỳ ảo bỗng chốc đánh cho Tô Dật từ trong đại chiến Thần Ma hủy trời diệt đất trở về, khi Tô Dật lấy lại tâm thần, ánh mắt nghiêm trọng.

Huyết Ma Sát Thần Kiếm không ngờ bị hộp đá bao quanh, ánh vàng giống như nước lũ trùng kích ở trên thân kiếm.

Kiếm văn đỏ như máu lưu chuyển, trên thân kiếm màu đen tuyền lóe ra gương mặt đáng yêu của Bình Nhi, lộ ra nụ cười yếu ớt.

- Đại ca ca, lại đuổi theo ta đi!

- Ầm!

- Ô oa!

Hộp đá đóng lại, Huyết Ma Sát Thần Kiếm bị che phủ, chỉ nghe Bình Nhi hét một tiếng chói tai, tiếng khóc nức nở chấn động trời cao, vẻ mặt Tô Dật biến đổi.

- Sao vậy, Bình Nhi!

Tô Dật hét lớn!

Bây giờ Tô Dật đã tiến vào trong hơn nửa canh giờ.

Trước Thánh Vũ Đường, Uất Trì Trường Phong nhếch mép không giấu vẻ đắc ý.

- Quá tốt, Tô Dật cuối cùng đã chết! Không biết lượng sức! Ha ha ha!

Tiếng cười cuồng vọng dẫn tới người của thế gia và Ngự Thiên cung bất mãn, gương mặt Đoan Mộc Tiêu Mạn có phần rét lạnh.

- Đáng lẽ phải bảo hắn mang theo Truy Hồn Thạch.

Đoan Mộc Tiêu Mạn khẽ nói. Đoan Mộc Kình Thiên thấy vậy cũng nhíu mày.

- Ông trời ơi, mọi người xem! Đó là cái gì?