← Quay lại trang sách

Chương 1994

Quả thật, bên trong Thánh Vũ Đường cần phải đi qua một đoạn đường mới có khả năng đến hộp đá ở vị trí trung tâm, không có Thánh Vương khí gia tăng thì căn bản không nhúc nhích được!

Uất Trì Trường Phong và Thánh Hỏa trưởng lão ngơ ngác nhìn nhau với ánh mắt cổ quái nói:

- Tô Dật, vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi không có Thánh Vương khí làm sao tiếp nhận được thử thách!

Đoan Mộc Hùng Đồ nghe vậy, cũng nhìn Tô Dật, trên mặt hiện ra vẻ cung kính, vạn năm qua cũng chỉ có một mình Tô Dật là có thể dẫn động chân thân của Lục Đạo Thánh Vương, người được trời chọn dĩ nhiên là Tô Dật không thể nghi ngờ.

- Tô tiểu hữu, trên người ngươi chưa từng có Thánh Vương khí, ngươi dùng cái gì để tiếp nhận thử thách?

Trên mặt Đoan Mộc Hùng Đồ hiện ra nghi ngờ.

- Hừ, ta thấy chính là ngươi giở trò thôi!

Uất Trì Trường Phong nói.

Rõ ràng, Thánh Sơn không muốn tiếp nhận, Tô Dật dần nhíu mày, trong mắt hiện ra sát ý, nhìn về phía Đoan Mộc Hùng Đồ.

- Ta cần phải giải thích với ngươi sao? Ta đã tiếp nhận yêu cầu của ngươi, bước tiếp theo, mở ra đại trận!

- Xuy!

Một đám cường giả Thánh Sơn bước lên trước, Uất Trì Trường Phong lạnh lùng nói:

- Tiểu tử! Hôm nay ngươi không nói rõ ràng thì đừng mong đi đâu cả!

- Ha ha ha!

Trong mắt càng thêm điên cuồng, trong cổ họng Tô Dật phát ra tiếng cười bất kham, ngửa mặt lên trời hét dài, nói.

- Thánh Sơn quả nhiên đều là đám người heo chó không giữ lời hứa! Huyết tẩy các ngươi cũng là nhẹ! Tự mình làm bậy không thể sống!

- Ầm!

Đoan Mộc Hùng Đồ căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Ngự Thiên cung và thế gia ngoài xa đã bước vào tư thế chuẩn bị, hắn nhất thời vung tay lên, một đường ánh sáng màu vàng bổ đôi mặt đất Thánh Vũ Đường, ngăn cản đám người Uất Trì Trường Phong.

- Tô Dật tiểu hữu, mời vào đại trận! Thánh Sơn nói ra vẫn giữ lời hứa!

Uất Trì Trường Phong và Thánh Hỏa trưởng lão nhất thời nổi giận, chỉ nghe Đoan Mộc Hùng Đồ lạnh lùng nói.

- Uất Trì, không nên làm cho Thánh Sơn mất thể diện! Nếu ngươi có thể dẫn động chân thân Lục Đạo, Thánh Sơn trực tiếp nhận ngươi làm chủ! Mặt khác, có một số việc, đừng tưởng rằng người khác không biết!

- Oong!

Thánh Hỏa đứng ở bên cạnh lập tức đông cứng, ra hiệu Uất Trì không nên nói nữa.

Đối với thiếu niên thần kỳ trước mắt này, trong lòng Đoan Mộc Hùng Đồ rất thưởng thức.

Cục diện hết sức khó xử, đôi mắt Đoan Mộc Hùng Đồ giống như chim ưng biển trừng mắt nhìn Uất Trì Trường Phong.

Tô Dật cười nhìn Uất Trì Trường Phong chịu thiệt, trong lòng đột nhiên thấy vui vẻ, ánh mắt rời đi lại lạnh lùng như nước.

- Tô Dật không có bất kỳ ngoại lực nào. Lúc đầu ta đã sử dụng áp lực linh hồn nhìn lén qua, ngoài ra, ngươi cảm thấy còn có vấn đề gì sao?

Đoan Mộc Hùng Đồ khẽ hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn trong sân, ngoại trừ Uất Trì Trường Phong và Thánh Hỏa trưởng lão, lúc này vẻ mặt của các trưởng lão còn lại đều đã thay đổi.

Một người có thể dẫn động ra hình dáng của Lục Đạo Thánh Vương, bất kể thế nào cũng có thể nói rõ người này có duyên với Thánh Sơn.

- Chuyện này...

Gương mặt đầy nếp nhắn giống như vỏ cây của Thánh Hỏa trưởng lão cau có, nhíu mày nhìn về phía Uất Trì Trường Phong.

- Ta có thể làm chứng cho hắn!

Một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị từ phía sau truyền đến, Tuyết Hồng Lâu vẫn lạnh lùng, ánh mắt như mũi khoan liếc nhìn Uất Trì Trường Phong, lại tuyên bố mọi người.

- Các ngươi nói ta không nhận Thánh Sơn đại thống, ta cũng có thể dẫn động Tiên Thiên Thánh Vương Khí, vì sao Tô Dật lại không thể?

Tô Dật lần đầu tiên nghe thấy Tuyết Hồng Lâu nói chuyện giúp mình, trong lòng lập tức coi trọng hắn hơn, nhíu mày nhìn Tuyết Hồng Lâu đến trước người Đoan Mộc Hùng Đồ và bái lạy một cái.

- Đoan Mộc trưởng lão, mong hãy mau chóng bắt đầu cuộc thi đấu Thánh Sơn đi! Tô Dật không phải kẻ lừa đảo! Ta tin tưởng hắn!

- Được! Ngũ Thánh Tử đã bao dung cho người, lão hủ bội phục!

Đoan Mộc Hùng Đồ cong môi cười. Ở dưới cục diện khó xử này, không thể nghi ngờ Tuyết Hồng Lâu là cho đám người một bậc thang bước xuống.

- Ta ở trong trận chờ các ngươi!

- Ầm!

Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy có một ánh sáng màu vàng hiện ra, lướt ngang không trung, Uất Trì Trường Phong đã đứng thẳng trên đỉnh núi và xoay người lại, trong mắt phát ra ánh sáng yêu dị.

- Xem ra có người không kịp đợi rồi!

Trong đôi mắt già nua của Đoan Mộc Hùng Đồ có tinh quang lóe lên, ánh mắt nhìn Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu.

- Các ngươi cũng đi đi! Sợ rằng Thánh Tôn và Cửu Thánh Nữ đã phải đợi lâu rồi! Tô tiểu hữu, ngươi đã hứa với ta là không thể tranh giành quyền lợi trong cuộc thi đấu Thánh Sơn!

Bàn tay nhẹ nhàng vung lên, trong tay ào bào rộng của Đoan Mộc Hùng Đồ chợt bắn ra một dải ánh sáng màu vàng, dải ánh sáng phát ra tiếng gào thét như tiếng rồng, nhắm thẳng vào một tảng đá trong ngọn núi phía Tây Bắc.

- Ầm!

Một ánh sáng màu vàng trùng thiên, tường vân xung quanh lập tức nhanh chóng chồng chất thành từng tầng, trong đó không ngừng hiện ra phù văn huyền ảo khó dò, dưới ánh sáng màu vàng thâm ảo, năng lượng thâm thúy bổ đôi ngọn núi.

Từ bên trong ngọn núi bị bổ ra có khí tức thần thánh xông lên tận trời, trên gương mặt của vô số người đều nhuộm dần lên một tầng ánh sáng màu vàng thần kỳ.

- Vù vù.

Ngoài vòng sáng có nguyên khí dâng trào giống như gió bão, đỉnh núi bất giác bắt đầu run rẩy.

Tất cả trưởng lão dưới quyền của Ngũ Thánh Tử và Đại Thánh Tử đồng thời bay lên không trung và hét lớn một tiếng!

Trong phút chốc, Thánh Vương khí che trời lấp đất hội tụ thành một dải lụa rất lớn, đánh về phía vòng sáng mông lung.

- Càn Nguyên Kim Thiên Đại Trận! Đây là đại trận bảo vệ núi Thánh Sơn!

Trong lòng mọi người kinh sợ. Cho dù là Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng phải nhíu mày. Một lần mở ra cần phải có mấy chục tên Nguyên Tông cảnh đỉnh phong, thậm chí có Nguyên Vực cảnh ra tay mới có khả năng mở ra đại trận. Có thể tưởng tượng được năng lượng bên trong khủng khiếp tới mức nào!

Hai người Tuyết Hồng Lâu và Tô Dật liếc mắt nhìn nhau, nhìn Uất Trì Trường Phong đã đi vào trước, đồng thời phát ra khí tức lao lên không trung giống như mãnh thú hình người chạy về phía Càn Nguyên Kim Thiên Đại Trận.

Bọn họ phóng qua đám người Thánh Sơn, Tư Đồ Lưu Vân, Liễu Tông Nguyên và những người khác vẫn lộ rõ vẻ mặt khó tin.

Không ai ngờ được Tô Dật có thể bước vào Càn Nguyên Kim Thiên Đại Trận!

- Nhược Hi sẽ đi cùng Tô Dật chứ?

Trong mắt Liễu Tông Nguyên không ngừng dao động, ngây người tại chỗ.

Một vài cường giả Thánh Sơn vốn xem thường Tô Dật, thậm chí muốn đánh chết hắn, lúc này đã vẻ mặt tái như gan lợn.

Đặc biệt là khi tiếp xúc với ánh mắt Tô Dật, tất cả đều rất lúng túng dời tầm mắt.

- Thật ra, tiểu tử này ngoại trừ cuồng vọng thì vẫn thật sự là người đứng đầu cùng thế hệ hiện nay!

- Đúng, ta cũng càng nhìn càng thuận mắt, đều tại tên khốn kiếp Vương Toàn Đức kia năm đó nói tư chất tạp dịch gì đó! Đây là tư chất tạp dịch sao?

- Vẫn là Thánh Tôn sáng suốt, dù trở mặt với Thánh Hỏa trưởng lão cũng muốn qua lại thân thiết với hắn trong cuộc tranh tài ở Thiên Phong! Tiểu tử này, ta còn thật sự rất muốn để cho hắn vào Thánh Sơn đấy!

Dần đần có rất nhiều giọng nói nghiêng về một phía truyền đến, sau khi trải qua thử thách, các cường giả Thánh Sơn đều có chút buồn bực, sao thiếu niên cường hãn như vậy lại thành kẻ thù không đội trời chung của Thánh Sơn mình!

Một người muốn huyết tẩy Thánh Sơn lại có thể dẫn động ra hình dáng của Lục Đạo Thánh Vương, trong lòng mọi người biết đây tuyệt đối không phải là mạnh miệng!

Không trung có hai ảo ảnh với tốc độ gần ngang nhau, khi đi tới giữa không trung, Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng hóa thành một Lam Mị ảnh phá không rời đi.

- Tô Dật!

Tô Dật lập tức dừng lại, Tuyết Hồng Lâu liếc nhìn, lập tức lạnh lùng nói:

- Ta chờ ngươi ở cửa pháp trận!

Tô Dật khẽ gật đầu, khóe miệng cong lên cười, nói:

- Lo lắng cho ta à?

- Đưa tay cho ta!

Vẻ mặt Đoan Mộc Tiêu Mạn hơi đỏ lên, hàng lông mày tuyệt đẹp nhíu lại, trong tay lấy ra Hàn Băng Trùy, nắm tay Tô Dật cắt nhẹ.

Trên dãy núi xung quanh có trăm vạn đệ tử Thánh Sơn đều đang nhìn, ánh mắt sáng rực, không biết Đoan Mộc Tiêu Mạn chuẩn bị làm gì.

Sắc mặt một đám võ giả trẻ tuổi lại đặc biệt không dễ nhìn, nhưng nghĩ đến sự mạnh mẽ của Tô Dật, tất cả lập tức xì hơi.

- Làm cái gì vậy?

Tô Dật nhìn một giọt máu tươi rơi vào trong lòng bàn tay Đoan Mộc Tiêu Mạn liền đẩy ra.