Chương 1996
Phía chân trời rộng lớn mênh mông là màu vàng óng, tường vân điên cuồng phun ra, khoảng không xung quanh có thuộc tính nguyên khí cực mạnh giống như mãnh thú vậy muốn cắn nuốt tất cả sinh linh ở đó.
Không gian chấn động xuất hiện từng vết rách cuốn tới dãy núi gần xa.
Trong rừng núi màu xanh bao quanh, từng đỉnh núi màu vàng không ngừng nhấp nhô, từng gợn sóng màu vàng như ẩn như hiện với khí thế bao la hùng vĩ, từ phía xa nhìn lại giống như có con thú lớn ngập trời đang ngủ đông.
Trong núi non trùng điệp, vai Tô Dật vác Huyết Ma Sát Thần Kiếm nhanh chóng di chuyển, xuyên qua từng ngọn núi, dần dần dáng núi cũng trở nên ôn hòa, nguyên khí thuộc tính kim trong khoảng không xung quanh ở dưới tác dụng đặc biệt của Huyết Ma Sát Thần Kiếm cũng trở nên cực kỳ ôn hòa trắng mịn giống như mỡ đặc, làm cho Tô Dật dần dần thích ứng được.
Dần dần, tốc độ dưới chân Tô Dật càng lúc càng nhanh, trong lòng càng lúc càng thêm kinh ngạc về Huyết Ma Sát Thần Kiếm, trong lòng chợt xuất hiện một nghi ngờ. Huyết Ma Sát Thần Kiếm rốt cuộc có lai lịch thế nào? Nhưng Tô Dật hiểu rõ, nó nhất định có vô số liên hệ với Thánh Sơn.
- Phù!
Vòng xoáy nguyên khí trên toàn thân mở rộng ra, nguyên khí lao nhanh giống như sống lớn trào lên bầu trời kèm theo ánh lửa chợt hiện. Tô Dật thuận gió rời đi, lại một lần nữa xuyên qua vùng núi mới mây mù che phủ, mơ hồ nhìn thấy một công trình đồ sộ với khí thế hùng vĩ ngoài xa.
Ánh sáng màu vàng rạng rỡ, trên bức tường ngoài cổ xưa loang lổ hiện ra hàng nghìn vết nứt, khẽ hở, lộ ra ánh sáng màu vàng chói mắt, giống như một lão đã gần đất xa trời, lại giống như một con mãnh thú khổng lồ đang buồn ngủ, trong mũi không ngừng phun ra khói đặc cuồn cuộn và ngọn lửa màu vàng.
Tòa kiến trúc này chắc hẳn là di mộ Thánh Đế mà Tuyết Hồng Lâu đã nhắc tới. Ở bên ngoài Thánh Vũ Đường là thờ linh vị của các đời Thánh Đế, nhưng Thánh Đế có thể được chôn ở trong Càn Nguyên Kim Thiên Đại Trận đã ít lại càng ít, cho nên ít nhiều có thể thấy được năng lượng trong di mộ lớn bao nhiêu!
Vai vác trọng kiếm rất lớn giống như linh hầu đứng ở trên một bãi đất trống, linh thức lướt ra xa. Tô Dật xuyên qua Huyết Ma Sát Thần Kiếm lại có thể phát hiện bên trong công trình kiến trúc có khí tức Tuyết Hồng Lâu, sâu hơn có một khí tức rất thâm hậu và cực lớn.
Khí tức của Liễu Nhược Hi cũng ở trong đó, duy nhất chỉ thiếu khí tức nguyên khí của Uất Trì Trường Phong.
- Người này vừa vào lại không thấy hình bóng nữa, lẽ nào muốn làm hoàng tước ở phía sau?
Tô Dật nhìn xung quanh, hai mắt nhắm chặt, áp lực linh hồn lướt nhanh ra như vô cùng vô tận, che trời lấp đất bao phủ lấy tất cả không gian bên trong.
Qua một lát, Tô Dật vẫn không cảm giác được tung tích của Uất Trì Trường Phong, hắn lập tức phất ống tay áo thu lại nguyên khí, dựng thẳng Huyết Ma Sát Thần Kiếm ở trước người và nhăn mũi, trong con mắt có tinh quang lưu chuyển.
- Tiến vào trong! Nhược Hi quan trọng hơn!
Trong lòng Tô Dật quyết định, nếu đã tìm được Liễu Nhược Hi sẽ trực tiếp dẫn nàng đi.
Có Thánh Tôn và Tuyết Hồng Lâu cũng dễ nói. Chỉ cần Liễu Nhược Hi đáp ứng, Tuyết Hồng Lâu và Thánh Tôn ngăn cản, Tô Dật cũng không sợ.
Nhưng nếu Uất Trì Trường Phong đang muốn âm mưu gì đó, dẫn theo Nhược Hi rời khỏi Càn Nguyên Kim Thiên Đại Trận trước mới là thượng sách.
Vẻ mặt lập tức trầm xuống, Tô Dật vung vẩy Huyết Ma Sát Thần Kiếm, nghênh đón lượng thuộc tính kim loại đáng sợ trong không khí, kèm theo tiếng xé gió chói tai, hóa thành tàn ảnh đột nhiên lao về phía mộ của di mộ.
- Ầm!
Cửa di mộ mở ra, Tô Dật đứng ở cửa. Sau khi biết Tuyết Hồng Lâu đã tiến vào trong, trong lòng hắn không khỏi căng thẳng.
Hắn lập tức xông vào, sau khi đi vào, trong không gian đầy những gợn sóng ánh sáng u ám cùng kình khí ngập trời cuốn ra.
Hắn nhìn chăm chú vào bên trong di mộ, trên vách đá xuất hiện vết rạn nứt rất lớn loang lổ, bí văn màu vàng nhạt quanh quẩn. Trong lòng Tô Dật hiểu rõ bên trong tất nhiên không tầm thường, ánh sáng màu vàng kèm theo thuộc tính mênh mông cuồn cuộn bao phủ bên trong giống như một tấm lưới lập tức bao trùm lên cơ thể của Tô Dật, đồng thời còn đang không ngừng mở rộng.
- Nơi này là di mộ của Thánh Đế, ngoại trừ có khí của Tiên Đế để lại, nhất định còn có không ít bảo bối, linh dược. Tô Dật có cơ hội đừng lãng phí!
Ánh mắt Xích Phi Hồng chấn động lóe lên sự tham lam.
Tô Dật lập tức khẽ gật đầu. Thánh Sơn và mình vốn lại huyết hải thâm cừu, dẫn Nhược Hi về rồi cầm theo chút lợi tức cũng không quá đáng.
Nghĩ như vậy, Tô Dật không khỏi tăng tốc độ nhanh hơn, kiếm phong vung vẩy, đẩy nguyên khí trước người ra, bay sâu vào bên trong.
- Ầm ầm!
Nghe được phía xa có tiếng nổ vang giống như tiếng xấm, Tô Dật có thể nhận phương hướng vị trí chắc hẳn là ở trung tâm của di mộ.
- Hồng Lâu, sao chỉ có một mình ngươi tới đây? Đại Thánh Tử đâu?
Giọng nói già nua, hùng hậu vọng từ trung tâm của di mộ đến, vừa nghe liền biết là giọng nói Thánh Tôn.
Linh hồn Tô Dật trải ra xa, tay cầm Huyết Ma Sát Thần Kiếm và nhíu mày lại, quả nhiên giống như mình nghĩ, Tuyết Hồng Lâu đã tiến vào trong, nhưng không có tung tích của Uất Trì Trường Phong, hắn dỏng tai lên, lắng nghe.
- Không thấy Đại Thánh Tử, dựa theo quy định của cuộc thi đấu Thánh Sơn, chắc hẳn là ta thắng đi?
Giọng nói của Tuyết Hồng Lâu vẫn lãnh đạm.
- Cho dù ngươi thắng, ta cũng không thể gả cho ngươi!
Một giọng nữ lạnh lùng chậm rãi vọng tới. Tuyết Hồng Lâu còn chưa nói lời nào đã bị Thánh Tôn quát mắng.
- Nhược Hi, ngươi quá càn rỡ, ngươi quên thân phận của ngươi rồi sao?
Giọng nói trách cứ cũng hiếm thấy trên người Thánh Tôn luôn ôn hòa.
- Ta!
Liễu Nhược Hi mặc chiếc váy màu đỏ đứng ở dưới tường ánh sáng màu vàng, trên mặt hiện ra sự bi thương, nhưng khi nhìn về phía Tuyết Hồng Lâu, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
Thánh Tôn liếc nhìn Liễu Nhược Hi, ánh mắt trầm xuống nói:
- Dựa theo quy định của cuộc thi đấu, vốn là ai có thể bắt được Thánh Vương Đế Quân kiếm, thì người đó sẽ trở thành Thánh Đế mới, bây giờ Đế Quân kiếm đã sớm biến mất, do ngươi và Đại Thánh Tử ở di mộ Tiên Đế quyết đấu, Đại Thánh Tử không ở đây, phải làm thế nào mới có kết quả?
Đôi mắt Tuyết Hồng Lâu thâm trầm như vực sâu, mình vốn là người cao ngạo, thái độ của Liễu Nhược Hi kiên quyết như thế, ngược lại chọc cho mình có chút không phục, ánh mắt sáng như sao.
- Cửu Thánh Nữ, nếu ngươi chờ Tô Dật, cho dù hắn ở đây cũng phải bước qua cửa ải của ta đã! Ngươi muốn bỏ đi vị trí của Thánh Tôn, bỏ đi mặt mũi của Thánh Sơn sao?
Nghe được lời này, giọng nói Liễu Nhược Hi lập tức vang lên có phần run rẩy, tấm che mặt rung lên, bước lên trước nói:
- Cái gì? Tô Dật tới sao?
Giọng nói Liễu Nhược Hi lại bắt đầu run rẩy, vẻ mặt Thánh Tôn kinh ngạc. Nơi đây chính là thần địa của Thánh Sơn, nếu có người không phải là người của Thánh Sơn tiến vào, sao mình có thể không biết chứ?
- Hừ!
Tuyết Hồng Lâu không muốn nhiều lời, ánh mắt lóe lên tinh quang.
- Bịch bịch bịch!
Từng tiếng bước chân truyền đến, trong mắt Liễu Nhược Hi và Thánh Tôn có chút dao động, hoảng hốt nhìn thấy một thiếu niên cầm kiếm lớn trong tay nhanh chóng bước đến.
Áo bào xanh bay phần phật, trên gương mặt nghị lực, mày kiếm nhướng lên. Đó không phải là Tô Dật thì còn có thể là ai?
- Khí tức thuộc tính kim loại này lại có thể không phải là Uất Trì!
Thánh Tôn chỉ thấy Tô Dật đang tức giận, ánh mắt đông lạnh, lao tới bên cạnh mình với tốc độ rất nhanh.