Chương 1997
Tô Dật!
Liễu Nhược Hi không thể kìm chế được nữa, đôi môi run rẩy một hồi, đôi mắt ngân ngấn nước chạy về phía Tô Dật.
Nàng giang hai cánh tay, dùng hết sức lực để chạy về phía người thiếu niên hăng hái kia, vẻ nóng vội khiến người ta xúc động.
Mãi đến khi ôm lấy cơ thể nóng như lửa, Liễu Nhược Hi mới thật sự yên lòng, ánh mắt lúc sáng lúc tối, giọng đứt quãng nói.
- Tô Dật, ta... Ta cho rằng mình sẽ không đợi được ngươi!
Nàng còn chưa nói dứt lời, từng giọt nước mắt đã rơi xuống mặt, gương mặt trắng mịn ửng hồng vì kích động, trán cúi xuống, tựa vào vai Tô Dật khóc khẽ.
Từng tiếng khóc làm cho trái tim Tô Dật muốn tan chảy, ánh mắt cũng từ tức giận chuyển thành nhu tình, bàn tay ấm áp còn đặt trên mái tóc đen được búi chỉnh tề của Liễu Nhược Hi, khẽ an ủi.
- Không phải ta đã tới rồi sao? Nàng vừa khóc, ta cũng sẽ thương tâm!
Gương mặt Liễu Nhược Hi vùi trong bờ vai rộng của Tô Dật, đôi mắt chớp chớp khẽ cắn vào hàm răng, run giọng nói.
- Bốn tháng rồi, tròn bốn tháng rồi, ta tưởng ngươi sẽ không về được nữa! Mỗi người đều nói cho ta biết không nên đợi thêm, nhưng ta vẫn không cam lòng, không tin. Ngươi đã hứa sẽ đến Thánh Sơn cưới ta, ta cứ chờ, cứ đợi! Đợi đến khi mặt trời lặn, trăng lên, đợi đến khi chim mỏi mệt về tổ!
Từng câu nói vang lên chính là suy nghĩ thật lòng của Liễu Nhược Hi, Tô Dật không nhịn được càng ôm chặt nàng hơn.
- Được rồi, không phải ra đến đón nàng về nhà sao? Còn có Tiêu Mạn tỷ tỷ mà nàng thích cũng tới, chúng ta cùng nhau về nhà được không?
Trong mắt Tô Dật dịu dàng thâm tình, nhìn gương mặt trước mặt đang khẽ mím môi. Liễu Nhược Hi lập tức yếu ớt kêu lên một tiếng và khẽ gật đầu.
- Được rồi, chúng ta trở lại thôi! Chúng ta tới thăm Man Thành, đi thăm Ngự Thiên cung! Sáu lục địa ba châu một biển ta sẽ cùng nàng đi khắp từng chỗ một, sẽ không tách ra nữa!
Gương mặt khẽ giãn ra, trong đôi mắt linh động của Liễu Nhược Hi đầy vẻ hạnh phúc, Tô Dật nhìn thấy nàng đờ đẫn liền dùng ngón tay quyệt qua mũi của Liễu Nhược Hi và khẽ cười.
- Còn rất nhiều thời gian! Nàng không phải làm như ta đã chết!
Tuyết Hồng Lâu và Thánh Tôn đứng ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt có chút khó coi, Tuyết Hồng Lâu luôn cao ngạo đã bao giờ thấy qua cục diện này, gương mặt dữ tợn tái mét, ánh mắt liếc về phía về những phương hướng khác.
Trên gương mặt trắng như tuyết lại kèm chút nếp nhăn của Thánh Tôn lộ ra vẻ phức tạp hiếm thấy, trầm giọng nói:
- Tô Dật, nơi này là cuộc thi đấu của Thánh Sơn ta, là bên trong thần địa, ngươi làm như thế có thích hợp không?
Cảm giác lạnh lẽo trút xuống, Liễu Nhược Hi và Tô Dật lập tức tách nhau ra, gương mặt thoáng ửng hồng vì xấu hổ, Tô Dật đem Liễu Nhược Hi đẩy ra sau người, lười biếng nói.
- Hóa ra các ngươi cũng ở đây, thật ngại quá, đã để cho các ngươi thấy chúng ta khoe ân ái rồi!
Ánh mắt Thánh Tôn có phần sững sờ, khó có thể hoàn hồn, trong đôi mắt đen láy phát ra ánh sáng sắc bén, giọng nói trong vắt.
- Tô Dật, ngươi vốn phải là người mạnh nhất của Thánh Sơn ta, tất cả đều do ông trời định trước. Chuyện Nhược Hi bước vào Thánh Sơn cũng là do ông trời quyết định, không thể thay đổi được! Nếu như ngươi không cần dẫn nàng đi, Thánh Sơn sẽ không đáp ứng, ta cũng sẽ không đáp ứng!
Bốn mắt tiếp xúc với nhau, hai mắt Tô Dật lập tức giống như bị chạm điện, ánh mắt hung hăng như có ngọn lửa nhảy nhót. Không trách được Đoan Mộc Hùng Đồ muốn giao hẹn với mình như vậy.
Hóa ra sau khi đi vào, không quan tâm Liễu Nhược Hi có đáp ứng hay không, chỉ cần Thánh Tôn không đáp ứng, ai cũng đừng mong dễ dàng rời đi.
- Ha ha ha!
Một tiếng cười điên cuồng vang lên, ánh mắt Tô Dật lập tức phát ra cảm giác lạnh lẽo, chậm rãi từ tức giận biến thành sát khí.
- Lão già này quả nhiên dùng một dạng với Thánh Sơn, lời Đoan Mộc lão nhi nói cũng thối hoắc! Được lắm! Ngày hôm nay ta lại giết cả Uất Trì Trường Phong và Tuyết Hồng Lâu, không có Thánh Đế, ta xem ngươi muốn Thánh Tôn có ích lợi gì!
- Bịch bịch!
Kiếm quang dao động, khí tức cuồn cuộn, thanh kiếm màu đỏ như máu vẽ ra từng đường cong yêu dị trên không trung. Ánh mắt Tô Dật hung hãn, toàn thân dường như có vảy rồng hiện ra.
Thân kiếm cắm xuống đất, mặt đất di mộ nhanh chóng có vết nứt giống như mạng nhện lan tràn ra, Tô Dật đằng đằng sát khí làm hư không đông cứng lại, ánh mắt quan sát Thánh Tôn và Tuyết Hồng Lâu.
- Thanh kiếm này!
Ánh mắt lạnh lùng của Thánh Tôn biến thành kinh ngạc, tiếng kim loại điếc tai rít gào xung quanh, gió bão dần dần thổi lên.
- Tuyết Hồng Lâu, ngươi muốn so đấu với ta! Vậy thì tới đi!
Lửa giận cuồn cuộn, Tô Dật liếc mắt nhìn Tuyết Hồng Lâu.
Ánh mắt lạnh lùng của Tuyết Hồng Lâu chớp hiện vẻ kiên nghị, đôi mắt với thần vận cực kỳ độc đáo nhíu lại, khẽ nói:
- Tiếp tục cuộc chiến đấu lần trước, không có liên quan gì tới cuộc thi đấu Thánh Sơn, cũng không có liên quan gì với Liễu Nhược Hi!
- Hừ! Quản gì có liên quan hay không! Liễu Nhược Hi, là thê tử của ta, ngươi nhớ kỹ cho ta! Ta muốn dẫn nàng đi, ai cũng không có tư cách nói này nói nọ!
Bóng người tung bay, Huyết Ma Sát Thần Kiếm trong tay Tô Dật lại trở nên sắc bén máu tanh, áp lực linh hồn khắp trời hung hăng lao về phía Tuyết Hồng Lâu.
- Nguyên Tông cảnh nhất trọng!
Cũng trong lúc đó, Thánh Tôn quan sát khí tức Tô Dật, ánh mắt chấn động. Trong khoảng thời gian ngắn, không ngờ tu vi của Tô Dật lại một lần nữa tăng vọt, lẽ nào sau cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong hắn đã có kỳ ngộ gì sao?
Trong chớp mắt, chân khí thuộc tính kim xung quanh Tuyết Hồng Lâu lập tức tuôn ra, kéo năng lượng thuộc tính kim che trời lấp đất đến, ánh sáng màu vàng chói lòa.
Xung quanh bố trí một giới vực Thánh Vương tràn ngập ánh sáng màu vàng rất mạnh mẽ. Khí tức nguyên khí của Tuyết Hồng Lâu cũng lập tức từ Nguyên Hoàng cảnh bát trọng tăng liên tục lên tới Nguyên Tông cảnh nhất trọng!
- Tiểu tử tốt, ngươi quả nhiên có thủ đoạn!
Trong đan điền khí hải của Tô Dật lập tức bắt đầu tăng lên, kiếm quang nồng đậm, lỗ chân lông trên toàn thân Tô Dật trào ra một dòng huyết khí, kiếm quang chém mạnh giống như vòi rồng nện lên người Tuyết Hồng Lâu.
- Ầm!
Lập tức, trên không trung di mộ có vô số năng lượng tập trung lại, tiếng nổ vang vọng không dứt, Tuyết Hồng Lâu và Tô Dật đồng thời bay ngược lại mấy bước.
Cho dù Tô Dật có thực lực Nguyên Tông cảnh tam trọng nhưng không dùng ra, chiêu thứ nhất cũng chỉ là thử trình độ của Tuyết Hồng Lâu, có điều hắn vẫn phải kinh ngạc.
Trong lòng hắn hiểu rõ, Tuyết Hồng Lâu cũng giữ thực lực, tính kim loại vốn sắc bén lại cứng rắn như kim cương, khí tức sát phạt rất nặng, tính hủy diệt mạnh mẽ, có thể công lại có thể thủ.
Lại thêm bí pháp của giới vực Thánh Vương có thể tạm thời tăng cao tu vi, có thể nói thực lực của Tuyết Hồng Lâu dĩ nhiên vượt qua Uất Trì Trường Phong.
Tuyết Hồng Lâu nhất định thắng trong cuộc thi đấu Thánh Sơn thật sự, trong lòng Tô Dật trầm ngâm, chân trượt trên mặt đất một đoạn mới đứng lại, ánh mắt nghiêm trọng.
- Thánh Vương khí của tiểu tử này có chút khác lạ, lẽ nào dựa vào chính hắn lại có thể lĩnh ngộ Thánh Vương khí sao?
Từ hiệu ứng của Huyết Ma Sát Thần Kiếm ngược lại thấy được, Thánh Vương khí của Tuyết Hồng Lâu phải hùng hậu hơn xa Uất Trì Trường Phong, từ trên uy lực cũng khác biệt như biển rộng và sông dài!
Tuyết Hồng Lâu cũng kinh ngạc, dưới uy áp khủng khiếp, Tuyết Hồng Lâu vốn cho rằng mình chắc chắn sẽ thắng.
Sau khi thực lực tăng vọt, hắn vẫn không thể đòi được lợi ích thật sự từ trên người Tô Dật, có thể nói, hắn bắt đầu không đoán ra được trình độ của Tô Dật rốt cuộc cao tới đâu.
- Tô Dật, ngươi không sao chứ?
Trên mặt Liễu Nhược Hi hiện ra vẻ lo lắng, vội la lên.
Thánh Tôn nhìn hai vị võ giả trẻ tuổi, trong lòng đã sớm kinh ngạc thán phục không thôi, lại có phần hối hận, gương mặt chấn động.