Chương 1999
Liễu Nhược Hi đứng ở bên cạnh, ánh mắt không dời một giây, trong lòng lo lắng không yên. So với Uất Trì Trường Phong so với, Tuyết Hồng Lâu là người trong lòng của Lý Linh sư tỷ, tính cách lạnh lùng cũng rất chính trực, còn không ít lần từng giúp mình.
Nếu có thể lựa chọn, Liễu Nhược Hi hi vọng Tuyết Hồng Lâu và Tô Dật có thể bình an, cảm giác bất lực tự nhiên sinh ra.
Thánh Tôn và Liễu Nhược Hi không phát hiện ra, mỗi lần Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu giao đấu đều sẽ có giao lưu ánh mắt, khi một chiêu cuối cùng phát ra, khóe miệng Tô Dật cong lên, cười thần bí.
- Chuẩn bị xong chưa?
Trong sấm sét, Tô Dật quát lên.
Tuyết Hồng Lâu múa trường kiếm Tàng Tuyết phát ra ánh sáng trắng giống như dải lụa, khi ánh sáng kia hạ xuống trán, trong mắt Tuyết Hồng Lâu lóe ra một tia sáng lạnh lẽo.
Hắn và Tô Dật nhìn nhau, đồng thời hai người khẽ gật đầu, nhất thời hai đợt gió cuốn giữa không trung lập tức dung hợp lại với nhau.
- Ầm!
Chỉ vừa va chạm đã tách ra, ánh mắt Tuyết Hồng Lâu và Tô Dật đồng thời chợt nghiêm lại. Thân hình bọn họ xoay tròn một vòng trên không trung, kiếm quang dựng thẳng.
- Ầm ầm ầm!
Trên không trung, Tàng Tuyết kiếm của Tuyết Hồng Lâu đâm ra, lập tức một ảo ảnh Thánh Vương Kim Cương cực lớn từ trong mũi kiếm bắn ra, giống như mãnh thú dữ tợn chợt phát ra tiếng hét lớn, kèm theo lực lượng dồi dào xuyên qua không gian rời đi!
Cũng trong lúc đó, Tô Dật điểm nhẹ bước chân, ánh mắt lẫm liệt, nhân cơ hội quét ra một đường kiếm thế ngập trời, trường kiếm run lên, Huyết Ma Sát Thần Kiếm cắt qua không trung, mang theo một ngọn lửa thật dài, sóng khí khủng khiếp với mắt thường có thể thấy được đang khuếch tán ra!
- Huyễn Thiên Cực Sát Nhận!!
Tô Dật hét lớn một tiếng, sóng không gian lập tức vỡ ra từng tấc!
Một ngọn lửa ép khoảng không lao tới, đuổi theo ảo ảnh Thánh Vương của Tuyết Hồng Lâu, nhất thời nhiệt độ của cả thần địa nhanh chóng tăng cao, gợn sóng không gian cũng bị thiêu đốt ra từng làn khói trắng, bên trong không khí có áp lực kỳ lạ áp lực trong nháy mắt bị nổ tung!
- Ầm!
Thánh Tôn hét lớn một tiếng, mắt thấy hai người chợt thay đổi, nàng liền biến sắc, bố trí một giới vực Thánh Vương, bảo vệ chặt Liễu Nhược Hi ở sau người!
Mắt nàng nhìn chăm chú vào thế tấn công của hai kẻ phía chân trời đang giống như long đằng hợp lại làm một, cả trời đất giống như dâng lên sóng to gió lớn!
Ảo ảnh của Thánh Vương lao đi với tốc độ nhanh như điện, giống như cuồng sư lao nhanh, hai tay mở hỏa viêm vô tận, đánh về phía cột đá ở góc tây nam!
Cùng lúc đó, bên trong cột đá cũng có một năng lượng tràn đầy lập tức khuếch tán ra, ngưng tụ ra một đám ánh sáng màu vàng rất lớn đánh vào ảo ảnh Thánh Vương. Năng lượng tràn đầy trong không trung lập tức nổ mạnh, một vòng xoáy không gian cực lớn tuôn tràn ra trời đất.
Sóng công kích mãnh liệt đánh Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu về phía Thánh Tôn, hai bóng người trực tiếp bay ngược ra.
Gợn sóng không gian bị nghiền nát, sắc mặt Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu nhất thời trắng bệch, mắt Tô Dật đỏ ngầu, máu thịt căng ra và lảo đảo trên mặt đất. Tuyết Hồng Lâu còn mở miệng phun ra máu tươi, có phần chật vật, kiếm chống trước mặt.
- Ha ha ha!
Thánh Tôn và Liễu Nhược Hi lần lượt chiếu cố vết thương cho hai người. Cũng trong lúc đó, một bóng người phóng lên cao, tiếng cười tà vang vọng khắp trời đất,
Chỉ thấy trong tay người tới cầm một chùy cổ dài nhẹ nhàng vung lên, khí áp lập tức ép đến, ánh sáng mạnh mẽ bắn lên, năng lượng dâng trào toàn thân.
- Không ngờ ta ẩn nấp kỹ như vậy, vẫn bị hai người các ngươi phát hiện ra! Hai kẻ sắp chết hấp hối giãy giụa, có gì phải sợ hãi!
- Ầm ầm!
Tiếng nổ vang vọng không ngừng trong không gian, vẫn không át được tiếng cười này, bên trong ánh lửa màu vàng tràn ngập, một bóng dáng cao gầy từ phía xa bay tới.
- Uất Trì Trường Phong!
Thánh Tôn khẽ quát.
- Là ngươi!
Liễu Nhược Hi che miệng kinh ngạc kêu lên.
Thánh Tôn và Liễu Nhược Hi đồng thời nhíu mày, vẻ mặt kỳ lạ. Hóa ra Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu sớm phát hiện ra sự tồn tại của Uất Trì Trường Phong, cuộc tranh đấu vừa rồi đều làm cho Uất Trì Trường Phong nhìn!
Hai người bừng tỉnh hiểu ra, vẻ mặt phức tạp, ánh mắt Thánh Tôn liên tục dao động. Uất Trì Trường Phong chính là tu vi Nguyên Tông cảnh cửu trọng, bước vào thần địa, mình cũng không phát hiện ra. Hai người bọn họ lại có thể sớm bố trí kế hoạch, khiến trong lòng nàng không khỏi kinh ngạc!
Nhưng điều càng làm cho Thánh Tôn cảm thấy kinh ngạc hơn chính là, Tô Dật và Tuyết Hồng Lâu chịu một đòn nặng nề của Uất Trì Trường Phong, không những không bị thương, trái lại khí tức càng thêm thâm trầm, dường như không sao cả.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể như vậy được!
Thánh Tôn khẽ thì thầm, trên gương mặt đầy vẻ không tin.
- Phụt!
Tuyết Hồng Lâu phun ra sương máu, gương mặt như đao khắc giật giật, ánh mắt bắn ra sự hung ác nham hiểm!
Thánh Tôn kín đáo đưa một viên đan dược cho Tuyết Hồng Lâu, nguyên khí độ hóa giống như dòng nước ấm rót vào trong cơ thể Tuyết Hồng Lâu. Tô Dật được Liễu Nhược Hi quan tâm liền mỉm cười dịu dàng.
Tình cảnh này, càng làm cho sát ý của Uất Trì Trường Phong đột nhiên lên, ngoài cười nhưng trong không cười, vuốt ve Kim Giản trong tay, ngón tay cái đeo phỉ thúy ấn lên chuôi, lộ ra một đường ánh sáng màu vàng.
- Uất Trì Trường Phong, vì sao ngươi chậm chạp không đến thần địa tập hợp! Sau khi đến lại lén lút như vậy là có ý gì?
Thánh Tôn lớn tiếng quát, trong tay vẫn không dừng lại trị liệu cho Tuyết Hồng Lâu.
Uất Trì Trường Phong nhếch môi, giọng mỉa mai nói:
- Ta tới hay không thì thế nào? Tới nhìn các người tổ hiền tôn hiếu, nam nữ hòa thuận sao?
- Làm càn! Hôm nay là cuộc thi đấu Thánh Sơn, sao có thể để cho ngươi hồ đồ như vậy được!
Mắt phượng của Thánh Tôn nheo lại, một khí thế mạnh mẽ bắn tới trước người của Uất Trì Trường Phong, Uất Trì Trường Phong dùng Kim Giản đỡ lấy.
- Keng keng!
Sắc mặt trầm xuống, Kim Giản của Uất Trì Trường Phong hóa thành sóng ánh sáng mạnh mẽ phá trời cao, một ánh sáng một chùy cổ va chạm vào nhau vang lên tiếng động khủng khiếp chấn động trời đất, không gian xuất hiện một vết nứt nhanh chóng lan tràn, giống như hư mạng nhện!
- Ngươi tưởng ngươi còn có thể động ta sao? Lão bà tử! Hôm nay đã tới lúc tính sổ với ngươi rồi!
Trùng kích phân tán ra bốn phía, lực công kích mạnh mẽ làm cho bốn người đồng thời lui về phía sau mấy bước. Chân phải của Uất Trì Trường Phong đạp về phía sau một cái, thân hình cũng ngừng lại.
Trong đôi mắt hẹp dài bắn ra sát ý không gì sánh được. Kim Giản của Uất Trì Trường Phong giống như cuồng long cuốn ra với khí thế ầm ầm bạo phát, phía sau lưng có pháp tướng trang nghiêm, ánh sáng màu vàng thần thánh tập kích thiên địa, giống như Thánh Đế đích thân tới thế gian!
- Lực lượng này thật mạnh!
Ánh mắt Liễu Nhược Hi nghiêm lại. Khí tức khủng khiếp này làm cho nàng nhất thời cảm giác khó thở và linh hồn sợ hãi!
- Ầm!
Cũng trong lúc đó, Tô Dật khẽ nắm lấy hai tay của Liễu Nhược Hi, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công lại bạo phát, phía sau có Kim Long tràn ngập ra, tiếng rồng ngâm giống như tiếng sấm sét vang vọng ở trong không trung, chấn động lòng người!
Hai lực lượng giằng co với nhau, Tô Dật vận chuyển nguyên khí thuộc tính hỏa đến mức tận cùng, đồng thời Thánh Tôn thu lại vẻ giận dữ, gương mặt rất nghiêm túc, khẽ nói.
- Uất Trì, ngươi muốn dùng lực lượng không phải của ngươi để thắng được cuộc thi đấu Thánh Sơn sao? Nghiệt tử này!
- Ha ha ha!
Lực lượng khủng khiếp phía sau nhanh chóng chiếm giữ trời đất, dưới ảo ảnh trùng điệp, gương mặt Uất Trì Trường Phong có vẻ càng thêm dữ tợn. Kim Giản trực tiếp cắm sâu xuống mặt đất, hắn lớn tiếng hét vang.