← Quay lại trang sách

Chương 2000

Cho dù ta sử dụng lực lượng của chính mình, lẽ nào ngươi sẽ thật sự tán thành ta sao? Ngươi sẽ tôn ta làm Thánh Đế sao! Lão thái bà, ngươi thật sự à đủ dối trá!

- Ngươi biết bản thân mình đang nói gì sao?

Thánh Tôn lộ vẻ kinh hãi, hàm răng cắn chặt, toàn thân tức giận đến mức run rẩy!

- Bịch!

Kim Giản bị đánh mạnh xuống mặt đất, sương mù màu vàng lượn lờ, gương mặt Uất Trì Trường Phong càng thêm dữ tợn, khí tức hung hãn tới mức khó hiểu, quát lớn.

- Chẳng lẽ không đúng sao? Lão thái bà, ngươi vẫn nhận ra Cầm Phong Kim Giản này sao?

Trong đôi mắt hẹp dài của Uất Trì Trường Phong đầy đau thương, vuốt ve chuôi Kim Giản, trên đó đầy những khe rãnh ngang dọc, trên đường vân có ánh sáng màu vàng chớp hiện.

Hắn xoay chuôi chùy cổ và vung nhẹ, có tiếng kim loại khẽ vang vọng giống như thiên âm xuyên qua tai, áp lực linh hồn mãnh liệt theo sóng âm rót vào trong đầu của đám người Liễu Nhược Hi.

- Keng!

Liễu Nhược Hi bất giác lùi lại một bước, gương mặt trắng bệch, ngực không ngừng phập phồng. Tô Dật vội vàng dùng vận khí bao phủ lấy Liễu Nhược Hi, ánh mắt giống như mũi khoan băng nhìn chằm chằm vào Uất Trì Trường Phon.

- Quả nhiên là một đồ tốt! Lại là một thanh thánh khí tuyệt đỉnh!

Xích Phi Hồng nuốt nước bọt, mắt tóe lửa, ở trong không gian thần bí, Uất Trì Trường Phong nhìn Kim Giản trong tay đầy vẻ mong chờ.

- Thánh Đế đời trước ban cho Cầm Phong Kim Giản cho Đại Thánh Tử Thánh Sơn, ai có thể không biết? Ngươi là đệ tử được Tiên Đế coi trọng nhất, năm ấy ngươi tám tuổi đã có lực ép những đệ tử Thánh Sơn cùng thế hệ, dũng mãnh nhận được Cầm Phong cũng là bản lĩnh của bản thân ngươi!

Thánh Tôn khẽ gật đầu, ánh mắt ảm đạm, trong lúc đó giật mình, trong đầu nhớ tới rất nhiều chuyện cũ và than thở một tiếng.

Ngón tay Uất Trì Trường Phong nắm lấy Kim Giản, trên mặt cũng lộ vẻ đau xót, trầm giọng nói:

- Tiên Đế rơi xuống và bị thiêu cháy, hơn hai mươi năm trước sau khi ngươi trở về, từ trước tới nay chưa từng hỏi tới đệ tử Tiên Đế là ta, ngay cả nguyên nhân cái chết của Tiên Đế, ngươi cũng không nói cho mọi người biết! Ngươi bảo chúng ta có cảm tưởng gì? Bây giờ trong cuộc thi đấu Thánh Sơn, ngươi lại nhiều lần đứng ra ngăn cản, lão thái bà, ngươi quản quá nhiều!

Uất Trì Trường Phong căm hận nói, giọng điệu bất giác cao hơn.

Thánh Tôn nghe vậy thì im lặng một lát mới nghe giọng nói già nua yếu ớt vang lên:

- Không phải ta không quan tâm, mà là có ẩn tình khác. Năm đó Thánh Sơn đang trong tình trạng bấp bênh, không có chứng cứ rõ ràng, ta không dám đưa ra suy đoán loạn! Càng không thể lấy tất cả Thánh Sơn ra đặt cược! Nhưng ngươi, Uất Trì! Mấy năm nay ta không quan tâm tới ngươi, chính bởi vì ngươi là đệ tử của Tiên Đế, ta tin tưởng vào ánh mắt Tiên Đế!

Ngay sau đó, hơi thở của Thánh Tôn dần trở nên gấp gáp, trong mắt đầy thất vọng và căm giận, ngoan độc nói:

- Nhưng ngươi làm cho ta quá thất vọng! Những năm gần đây, ngươi cho rằng ta không biết gì về hành vi của ngươi sao? Ngươi bảo ta làm sao yên tâm giao Thánh Sơn cho ngươi? Hồng Lâu tâm tính cao tuyệt, hắn cũng sớm không nhịn được tất cả mới chịu tham gia trận cuộc thi đấu Thánh Sơn này!

Tiếng nói vừa dứt, khí tức của Uất Trì Trường Phong lại tăng vọt, một lực lượng kỳ lạ mạnh mẽ từ trong chiếc nhẫn bắn ra, khiến linh hồn người ta chấn động, ánh mắt lạnh lùng, vô cùng thù hận nói.

- Đủ rồi! Tuyết Hồng Lâu chẳng qua là đứa con hoang do ngươi nhặt từ bên ngoài về. Còn ta là đồ đệ của Tiên Đế, ngươi lại từng thật sự để ý tới ta chưa! Còn cả Tô Dật này nữa. Cho dù hắn và Thánh Sơn có huyết hải thâm cừu, ngươi vẫn tìm mọi cách bảo vệ. Thế nào, bọn họ đều là bảo bối, ta ở trước mặt ngươi lại không phải là người à?

Hắn cười một cách điên cuồng, tức giận, thịnh nộ, kèm theo nụ cười thâm hiểm, tất cả tâm tình đều hiện rõ trên gương mặt của Uất Trì Trường Phong.

Tô Dật híp mắt lại, lắc đầu quan sát Uất Trì Trường Phong, cảm giác chiếc nhẫn trên tay cái của hắn rất quen!

- Ta đã sớm nhìn thấy chiếc nhẫn này! Đúng vậy! Ta đã từng thấy!

Ánh mắt Tuyết Hồng Lâu cũng nhìn chăm chú vào ngón tay Uất Trì Trường Phong, sắc mặt trở nên trắng bệch, khí tức có hơi hỗn loạn, nghiêng đầu nói với Tô Dật.

- Ngươi từng thấy à?

Trải qua nhắc nhở, Tô Dật nhìn kỹ chiếc nhẫn phỉ thúy phát ra ánh sáng màu vàng yêu dị trên ngón tay của Uất Trì Trường Phong, trên đó lộ ra phù văn huyền ảo, lộ ra một loại ánh sáng thần bí rực rỡ.

Trong đầu Tô Dật nhanh chóng hiện lên ý nghĩ, từ lúc diễn ra cuộc chiến tranh vị trí Thiên Phong, mình đã từng thấy chiếc nhẫn này!

- Chiếc nhẫn này không tầm thường a, chắc là có thể thành lập liên hệ với nguyên khí thuộc tính ở đây và sử dụng nó! Nhưng hình như không chỉ có vậy!

Mắt Xích Phi Hồng lộ ra tinh quang, với ánh mắt tàng trữ bảo vật nhiều năm qua của hắn, chỉ liếc mắt lại nhìn ra được nơi phát ra lực lượng thần bí của Uất Trì Trường Phong.

- Ha ha ha! Uất Trì Trường Phong, ngươi bày ván cờ này có hơi lâu, kéo chúng ta cùng vào mới là mục đích thực sự của ngươi!

Tô Dật vỗ nhẹ vào bàn tay Liễu Nhược Hi và kéo nàng về phía sau, một mình bước về phía trước, mày kiếm nhíu lại, tinh quang chợt bắn ra với khí thế không tầm thường, trong mơ hồ toàn thân bao phủ khí thế cổ xưa, ánh mắt Uất Trì Trường Phong thoáng biến đổi.

- Không sai! Ngươi lại là một thay đổi! Ta không ngờ được ngươi lại dám vì một nữ nhân mà chạy đến Thánh Sơn tìm cái chết, càng không ngờ ngươi có thể thông qua thử thách Thánh Sơn. Nói đi, ngươi dùng thủ đoạn gì để có thể thông qua thử thách. Nói ra, ta có thể suy nghĩ cho ngươi được toàn thây!

Uất Trì Trường Phong lạnh lùng nói, trong tay kéo Kim Giản ra, cuốn theo ánh sáng màu vàng cùng uy thế cực lớn.

Nhất thời, ánh mắt mọi người đều trở nên khẩn trương. Tô Dật lại không chút hoang mang, nhăn mũi.

- Ta dùng thủ đoạn gì sẽ không nói cho ngươi biết. Tuy nhiên ta biết ngươi lại phải dựa vào chiếc nhẫn này?

Bỗng nhiên, khóe mắt Uất Trì Trường Phong giật giật, cơ thể run rẩy, ngón tay bất giác sờ về phía chiếc nhẫn.

Trong lòng Tô Dật càng chắc chắn hơn, khẽ cười nói:

- Dùng lực lượng không thuộc về ngươi, ngươi căn bản không được Tiên Thiên Thánh Vương Khí tán thành, ngươi là hàng giả! Cút ra ngoài!

- Ngươi thối lắm! Ta là Thánh Đế trời sinh!

Uất Trì Trường Phong tức giận không chịu nổi, ảo ảnh phía sau lập tức tăng vọt, chiếc nhẫn phỉ thúy còn phóng ra ánh sáng chói mắt, ảo ảnh Thánh Vương che trời lấp đất với khí thế mạnh mẽ, hai mắt lập tức mở to với ánh mắt rất sắc bén, tay không ngừng vung vẩy Cầm Phong Kim Giản!

- Ngươi là giả, ngươi mới là giả! Ta giết ngươi!

Trong miệng không ngừng nói, Uất Trì Trường Phong thẹn quá thành giận vừa ra tay liền công kích cuồng bạo, mạnh mẽ, giống như dời núi lấp biển. Một sát khí vượt trời giống như nước lũ mở cống dâng trào!

Trong chớp mắt, Thánh Tôn, Tuyết Hồng Lâu và Liễu Nhược Hi chợt lùi về phía sau. Bốn đạo thần quang thổ, mộc, thủy, hỏa của Tô Dật nhanh chóng lao ra. Lưỡi Huyết Ma Sát Thần Kiếm trong tay hắn tung bay, toàn thân tràn ngập ánh sáng máu tà dị, ánh sáng màu đỏ chớp động yêu mỵ đồng thời Thần Cầm phóng lên cao!

- Ầm ầm ầm!

- Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn giết ta sao! Nực cười!

Tiếng cười lạnh vang lên từ trong cổ họng của Tô Dật!

Tô Dật quát một tiếng, năng lượng thuộc tính hỏa lập tức tập trung trong khoảng không, điên cuồng chống lại Uất Trì Trường Phong. Khí tức cuồng bạo cùng uy áp cực lớn làm cho ba người phía sau đồng thời biến sắc!

- Bịch bịch bịch!

Tô Dật và Uất Trì Trường Phong đồng thời lùi về phía sau. Tô Dật phải lùi hơn mười bước mới có thể dừng lại. Yêu Thần Chiến Khải trên thân lóe lên ánh sáng, Tô Dật cười lạnh, lặng lẽ vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn Công để áp chế khí tức.

Khi lại nhìn về phía Uất Trì Trường Phong, chỉ thấy hắn trượt trên mặt đất một đoạn, ánh sáng màu vàng kéo thành một rãnh sâu trên mặt đất.