← Quay lại trang sách

Chương 2001

Vẻ mặt của Úy Trì Trường Phong vô cùng kinh hãi, chậm rãi đứng lên từ bên trong khe rãnh, ánh mắt hẹp dài bộc lộ rõ ý lạnh.

- Không thể nào, làm sao lại có thể mạnh như vậy?

Hơi thở của Úy Trì Trường Phong gấp gáp, cả người run lên.

Tô Dật thu liễm khí tức lại, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt nhìn ngón tay của Úy Trì Trường Phong, chỉ thấy trên đó ánh sáng lại lần nữa nở rộ, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc.

- Hắn còn chưa sử dụng toàn bộ sức mạnh ban chỉ! Ở trong đó rốt cục là cất giấu cấm chế gì?

Xích Phi Hồng sờ sờ cằm, ánh mắt tinh tường quan sát.

Vừa mới đối đầu tấn công mấy lần, Tô Dật đã sử dụng tám phần thủ đoạn, lực công kích có thể so với Nguyên Tông cảnh đỉnh rồi.

Thực lực như vậy mà chỉ làm cho Úy Trì Trường Phong chịu tổn thương một chút da thịt, khuôn mặt Tô Dật lần nữa nổi lên lãnh ý âm trầm, cục diện này có chút không tốt.

Rất rõ ràng, bằng vào một phần sức mạnh của phỉ thúy ban chỉ liền có thể dẫn động Tiên Thiên Thánh Vương khí, tu vi của Úy Trì Trường Phong tạm thời tăng lên một đại cảnh giới!

- Sức mạnh vốn không thuộc về ngươi, cuối cùng chắc chắn sẽ có lực phản phệ, Úy Trì Trường Phong, đạo lý này không phải ngươi không hiểu.

Tô Dật lạnh nhạt nói.

- Hừ! Thật mắc cười, vậy thì sao?

Khóe miệng của Úy Trì Trường Phong nhếch lên một nụ cười đắc ý, sâu trong con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng lập lòe.

- Thiên Man võ đạo, cường giả vi tôn, nếu như hôm nay các ngươi đều chết, ta chính là Thánh Đế trời sinh, thật thật giả giả ai có thể phân biệt chứ?

Ánh mắt của Úy Trì Trường Phong lạnh lùng vô cùng, đảo ánh mắt nhìn Tô Dật cùng Liễu Nhược Hi, ngọn lửa sát ý nhấp nháy tỏa ra, oán độc vô cùng.

- Ầm.

Đúng lúc này, trên người Thánh Tôn, một luồng uy áp mãnh liệt nổ tung, một loại uy áp Thánh Vương Nguyên Vực cảnh lục trọng lao nhanh mà ra, ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều co lại, mang theo một loại cảm giác như muốn phục tùng.

Cảm giác được một luồng khí tức biến hóa, trong nháy mắt Tô Dật nghiêng người qua, Thánh Tôn nói:

- Tô Dật, ngươi lui xuống trước đi! Chuyện đã đến nước này chính là chuyện của Thánh Sơn ta rồi, ngươi có thể cùng Hồng Lâu mang theo Nhược Hi rời đi trước.

- Thánh Tôn!

- Lão thái bà, người định làm gì?

Toàn thân Tuyết Hồng Lâu run lên, khí tức long hoàng trường bào run run, áo bào bay phần phật, một loại khí tức nguy hiểm phóng ra xung quanh.

Nhìn Thánh Tôn chăm chú, Tô Dật có thể trông thấy tu vi khí tức Thánh Tôn trong nháy mắt lại lần nữa tăng vọt hai tầng, đã đạt tới Nguyên Vực cảnh bát trọng, một tia kim quang vẩy xuống mang theo hào quang rực rỡ, cả người Thánh Tôn như đang tắm trong thần huy.

- Thánh Quang Thiên Toàn Vũ!

Bên trong kim quang, một bóng hình xinh đẹp trên dưới phấp phới, vòng eo mềm mại mang theo quang vũ không ngừng chuyển động, tay trần khẽ nhấc, đầu hơi quay lại, một vòng tay áo như nước vàng ném ra ngoài, hóa thành dải lụa quấn quanh da thịt, cởi bỏ áo cung bào nặng nề, bóng dáng xinh đẹp chiếu sáng rạng rỡ trên bầu trời, cảnh đẹp kỳ diệu như vậy khiến người ta nhìn như phải điên cuồng si mê.

Phong lôi hiển hách, nơi xa nhạc khúc tương hợp như một bản nhạc đệm vô cùng vui tai, lên xuống nhẹ nhàng chậm rãi, dung mạo thân hình của Thánh Tôn đang trải qua sự biến hóa đáng kinh ngạc.

Vốn có dung nhan đoan trang tao nhã mang theo vài phần lắng đọng của năm tháng, giờ phút này đã dừng múa, tay áo kim vân đồng thời được dỡ xuống, một dung nhan tuyệt mỹ hiện ra.

Chỉ một thoáng, tất cả mọi người đã quên tình thế biến hóa của trận chiến, đôi mắt màu hổ phách của Thánh Tôn linh động thanh tú, tấm màn vàng che khuất một nửa, thê lương thẹn thùng, quần áo vàng nhạt tươi tắn đạm nhã, bước chân không dính bụi trần, tựa như tiên nữ tuyệt mỹ vừa hạ xuống thế gian.

Những sợi tóc bạc rơi xuống vai ngẫu nhiên được cài trong một chiếc kẹp tóc bằng ngọc bích, khuôn mặt phù dung, môi đỏ khẽ mở, lông mi dài nhỏ cong vút, tóc cắt ngang trán dường như đã nhìn hết chìm nổi của thế gian Thương Hải, cuối cùng quy về trì Xuân Thủy, vẻ đẹp tự nhiên thoát tục khiến người ta nhìn mà hai mắt tỏa sáng.

- Thánh Tôn thật đẹp!

Trong lòng Tô Dật hô nhỏ một tiếng.

Mà Liễu Nhược Hi vẫn còn đang kinh ngạc, nàng nhìn minh ngọc phát quang, lại nhìn vẻ đẹp khuynh thành của Thánh Tôn mà không thể tin được.

- Năm đó, Thiên Man có hai đại mỹ nữ, một người là Đoan Mộc tỷ tỷ, một người chính là Thánh Tôn, sau khi gả cho Thánh Đế, Thánh Tôn đã tu luyện Thánh Vương khí Thánh Quang Thiên Toàn Vũ, loại thích hợp cho nữ, Liễu Thế Ngưng là tên thật của Thánh Tôn, cũng là một người họ hàng xa của ta.

Liễu Nhược Hi thấp giọng khẽ nói đầy tự hào.

Tô Dật nhẹ gật đầu, ánh mắt hơi khép lại, nhìn mỹ nhân tuyệt thế trên không trung, khác biệt với Đoan Mộc Tiểu Mạn chính là Liễu Thế Ngưng có tính cách uyển chuyển thoát tục trời sinh, cho người ta một loại ôn nhu vô hạn.

- Đúng thật có mấy phần giống Nhược Hi.

Càng nhìn càng giống, trong lòng Tô Dật trầm ngâm suy nghĩ, không biết Thánh Tôn muốn bại lộ tu vi của mình, khôi phục hình dạng lúc còn trẻ để làm gì?

Nhìn thân thể Thánh Tôn nhẹ nhàng chuyển động chậm rãi rơi trên mặt đất, như mây trôi che trăng, ánh mắt ủ rũ của Tuyết Hồng Lâu cũng trở nên gấp gáp.

- Lão thái bà, người thật muốn làm như vậy sao?

Thánh Tôn điểm nhẹ trên mặt đất, tay trái đặt qua bên phải tạo nên một đường cong, bên trong sự dịu dàng là sát ý nồng đậm, lạnh lẽo nhìn Úy Trì Trường Phong phía trước người.

- Sư nương...

Ánh mắt của Úy Trì Trường Phong càng không thể bình tĩnh, lúc trước hắn vào núi chính là bái nhập vào môn hạ của Thánh Đế, cùng Thánh Đế Thánh Tôn kết giao mấy năm.

Lúc này nhìn Thánh Tôn khôi phục lại dung nhan năm đó, nhất thời một sự xúc động ngày xưa hiện rõ, Thánh Tôn khẽ hé đôi môi đỏ, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.

- Uý Trì, ngươi giả mạo Thánh Sơn để tham dự thi đấu, ngươi đã không có tư cách làm Thánh Đế nữa, bây giờ lại mưu toan giết hại đồng môn, khi sư diệt tổ, hôm nay ta sẽ thay Tiên Thánh Đế thanh lý môn hộ.

Giọng nói nặng nề mang theo khí tức cổ lão mạnh mẽ khuếch tán, bên trong toàn bộ thân thể Thánh Tôn, thực lực Nguyên Vực cảnh bát trọng cấp tốc chảy ra.

Xa xa, ánh mắt của Úy Trì Trường Phong từ cảm động biến thành lạnh nhạt, sự tỉnh táo thâm thúy ẩn chứa lạnh lùng oán độc, đánh giá mộ của Thánh Đế.

- Sư phụ chôn ở chỗ này, ngươi làm như thế thì ta sẽ để ngươi đi gặp sư phụ!

- Ầm.

Hốc mắt hãm sâu, ánh sáng phỉ thúy trong tay Úy Trì Trường Phong lập tức bao phủ toàn thân, theo ánh sáng chói mắt đâm thủng mà ra, sắc mặt của đám người Tô Dật cùng Tuyết Hồng Lâu khẽ biến.

Uy áp linh hồn kim sắc phô thiên cái địa ngưng tụ trước người, tạo thành một vòng sáng to lớn rực rỡ, như ánh mặt trời, khí tức linh hồn mạnh mẽ gào thét, trong nháy mắt khí tức bộc phát đến cực hạn.

Khí tức dạng này không kém gì Nguyên Vực cảnh bát trọng của Thánh Tôn, nhất thời ánh mắt của Tô Dật nhướng lên.

- Sức mạnh này có chút quen thuộc!

Tuyết Hồng Lâu nhìn thấy ánh sáng bộc phát, khuôn mặt lộ ra hàn ý cực độ, thấp giọng nói:

- Là Tiên Thiên Thánh Vương khí!

- Không tệ, giống bên trong Thánh Vũ đường như đúc!

Ánh mắt Tô Dật đại biến, cẩn thận phân biệt, đúng thật không khác gì Tiên Thiên Thánh Vương khí của Thánh Vũ đường.

Nói như thế, phỉ thúy ban chỉ lại có thể dẫn động Tiên Thiên Thánh Vương khí, chứa đựng trong đó, cung cấp để bản thân sử dụng, cái này cũng là chí bảo!

- Sư nương, xin lỗi! Lần cuối cùng Trường Phong gọi người là sư nương!