Chương 2002
Ánh mắt càng ngày càng ngưng trọng, ánh sáng lạnh lẽo từ trong mắt Úy Trì Trường Phong nổ bắn ra, trong lòng đã mang theo một tia sát ý.
Ánh sáng phỉ thúy ban chỉ mở lớn, khí tức Úy Trì Trường Phong lại lần nữa dâng lên, bên trong không gian pháp tướng thiên địa, kim quang sáng chói, cầm chuôi Phong Kim Giản xoay tròn, Thiên Âm xoay tròn, trực tiếp khiến không gian phía trước chấn vỡ thành từng mảnh.
Cùng thời khắc đó, hư ảnh khổng lồ sau lưng Úy Trì Trường Phong khuếch tán mà ra, tựa như một tôn đại thần Thượng Cổ, hai tay vồ về phía Thánh Tôn Liễu Thế Ngưng.
Bên trong không khí tràn ra ánh sáng khiến không gian gợn sóng trực tiếp vỡ nát thành bột phấn, cấp tốc lan tràn, một luồng ánh sáng bắn về phía Tô Dật.
- Ầm!
Năng lượng mạnh mẽ của Thánh Tôn hóa thành một đoàn sóng xung kích đẩy thân thể Tô Dật di chuyển về phía Tuyết Hồng Lâu cùng Liễu Nhược Hi.
- Lão thái bà, người làm gì thế?
Trên đường rút lui, ánh mắt Tô Dật đã vô cùng kinh ngạc.
Liễu Thế Ngưng nở nụ cười xinh đẹp, thanh nhã như ánh trăng phản chiếu trong nước, đồng thời xua tan khí tức linh hồn Úy Trì Trường Phong.
- Dẫn bọn họ ra ngoài, Tô Dật, chỉ có ngươi có thể làm được! Lão thân ta cám ơn ngươi trước.
Trong nháy mắt, Tô Dật đột nhiên cảm giác hận ý đối với Liễu Thế Ngưng đã không còn, thời điểm chân rơi trên mặt đất, vừa vặn tiếp được Tuyết Hồng Lâu cùng Liễu Nhược Hi.
- Thánh Tôn!
Hai người đồng thời kinh hô, lại bị Tô Dật mạnh mẽ khóa chặt khí tức, trong đôi mắt lạnh lẽo Tuyết Hồng Lâu tràn đầy lo lắng, trừng mắt quát Tô Dật.
- Buông ra, ta muốn đi cứu lão thái bà!
Liễu Nhược Hi cũng nhìn Thánh Tôn cùng Úy Trì Trường Phong đang công kích nhau, ánh mắt run rẩy, ngập nước, thấp giọng quát lên.
- Tô Dật, ta muốn đi cứu Thánh Tôn bà bà, ta muốn đi cứu Thánh Tôn bà bà! Ngươi thả ta ra!
Trong nháy mắt Tô Dật vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công, hai tay nắm chặt, toàn thân căng cứng như sắt, trong lòng cũng tức giận vô cùng, sắc mặt trầm ngưng nói.
- Tuyết Hồng Lâu, Nhược Hi, chúng ta nhất định phải ra ngoài, với bản thân Úy Trì Trường Phong làm sao có được bảo bối, còn thôi động nguyên bộ công pháp, tự bản thân hắn không cách nào có thể làm được, tỉnh táo một chút, chúng ta nhất định phải ra ngoài!
- Tô Dật!
Lúc này Liễu Nhược Hi vô cùng lo lắng, khí tức Úy Trì Trường Phong nhanh nhẹn dũng mãnh vô cùng, nàng sao có thể yên tâm được.
Mà Tuyết Hồng Lâu trầm ngâm nửa ngày, nhìn đến không gian nơi xa vỡ vụn, sức mạnh cuồng bạo quét sạch, kim quang khuếch tán như gợn sóng, ánh sáng chói mắt hung hăng đụng vào vách tường trên mộ, khiến vách tường bắt đầu lay động vỡ tan, cắn răng nói.
- Tô Dật nói rất có lý, đi!
Mà nơi xa, Thánh Tôn vũ động không ngừng, quanh thân có sức mạnh linh hồn cuồng bạo kéo xuống, toàn bộ không gian đột nhiên bạo phát ra âm thanh cực lớn.
Thân ảnh to lớn Thánh Vương bên trên hư không không ngừng vung ra cự quyền, di mộ rộng lớn lần lượt nhận lấy va chạm!
- Đi!
Hét lớn một tiếng, Tô Dật cùng Tuyết Hồng Lâu nhìn nhau, tốc độ nguyên khí dưới chân tăng lên tới cực hạn, cùng nhau xông về phía cửa ra vào, mà Úy Trì Trường Phong đang say sưa kịch chiến, ánh mắt vô ý nghiêng nhìn đến ba bóng người, nhất thời hét lớn.
- Tất cả trở lại cho ta! Toàn bộ các ngươi đều phải chết!
Tiên Thiên Thánh Vương khí bạo dũng mà ra, hai mắt Úy Trì Trường Phong đỏ bừng, thân thể kim sắc lan tràn ánh sáng màu trắng, Kim Giản nhô ra, cửa vào không gian trong nháy mắt vặn vẹo.
Đồng thời trong lúc đó, lối vào bị một luồng lực đạo bài xích đẩy Tô Dật, Liễu Nhược Hi cùng Tuyết Hồng Lâu vào phía trong, tiếng chim quỷ dị vang lên.
- Ầm!
Hòn đá to lớn rơi xuống, lối vào đã bị vùi lấp, chỉ để lại vết nứt không gian trần trụi đen nhánh bên ngoài, phá hỏng toàn bộ giao lộ.
- Ha ha ha! Đi chết đi!
Úy Trì Trường Phong nhìn qua ba người bị lui về, lập tức ánh sáng kim sắc phô thiên cái địa phóng ra, như chớp giật tràn ngập không gian, Thánh Vương thủ ấn rộng lớn, bao quát về phía ba người!
- Không được!
Đồng thời đối chưởng, mày Thánh Tôn Liễu Thế Ngưng khẽ nhúc nhích, sắc mặt lập tức ngưng trọng tới cực điểm.
- Thiên Toàn Cực Quang Vũ.
Trong nháy mắt bàn tay bao phủ, trong bóng đêm Tô Dật bố trí Yêu Thần Chiến Khải cùng Hỗn Nguyên vòng sáng, Tuyết Hồng Lâu cùng Liễu Nhược Hi bố trí Thánh Vương khí.
Chỉ một thoáng, hai mắt tối sầm, ba người đồng thời quát to một tiếng không tốt, không thể không nói, uy lực Tiên Thiên Thánh Vương khí quá mức dọa người, che khuất bầu trời, có thể bao quát thiên địa trong đó!
- Ầm!
Không gian hắc ám, một đường ánh sáng nhỏ bé giống như máy khoan điện xông vào cự chưởng, phá thiên, dáng người Thánh Tôn nhẹ nhàng vũ động lập tức phá thủ ấn cầm tù xuất hiện một lỗ hổng.
Bên trên hư không, mày Liễu Thế Ngưng nhíu lại, dáng vẻ lộng lẫy nhẹ nhàng, ánh mắt tức giận đến run rẩy.
- Mau ra đây!
- Vèo vèo vèo.
Dưới yểm hộ của Thánh Tôn, kim vũ nhẹ nhàng, nhấc lên hào quang vạn trượng, khí tức cuồn cuộn trực tiếp trùng kích hư ảnh Thánh Vương, bên trên hư không, sau lưng Liễu Thế Ngưng khí tức ba thân ảnh đồng thời bùng nổ, chưởng ấn đánh ra, nhanh chóng lùi lại sau.
- Xoẹt!
Trên mặt đất, Thánh Tôn ngã lảo đảo, được Liễu Nhược Hi cùng Tuyết Hồng Lâu đỡ lấy, tiêu hao nguyên khí quá độ, sắc mặt trắng bệch như tuyết, bên trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn Úy Trì Trường Phong.
- Ầm ầm ầm!
Ở phía đối diện, hư ảnh Thánh Vương phía sau Úy Trì Trường Phong biến hóa, cả người hóa thành một đầu tơ máu mạnh mẽ ngã trên mặt đất, đứng dậy, khóe miệng chảy ra máu tươi.
- Muốn chạy? Các ngươi đều phải chết! Sư nương, các ngươi đều ở nơi này mà bồi sư phụ đi! Ha ha!
Máu tươi Úy Trì Trường Phong nhiễm đỏ cả răng, tăng thêm mấy phần dữ tợn.
Tiếng cười quỷ dị rung chuyển đất trời, khuôn mặt Úy Trì Trường Phong vặn vẹo dữ tợn, ánh mắt sung huyết, giọng nói sắc bén, chói tai khó chịu như tờ giấy mờ.
Khí tức Tô Dật dần dần khôi phục, âm thầm vào một hơi thật sâu, ánh mắt rung động, xa xa khí tức Úy Trì Trường Phong ngút trời, hai mắt như ánh mặt trời tỏa sáng, ánh sáng Kim Ô tường thiên không ngừng đẩy không gian gợn sóng lật ra bốn phía, uy áp hiển hách, như có thể trấn áp hết thảy!
- Đây chính là năng lượng Tiên Thiên Thánh Vương khí chân chính.
Tô Dật âm thầm kinh hô, lặng yên vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công tới cực hạn, đối chọi với khí tức bén nhọn Thánh Vương hư ảnh tràn ngập cả hư không!
- Liễu... Tiền bối, còn tốt chứ?
Ánh mắt Tuyết Hồng Lâu cùng Liễu Nhược Hi đều ngước lên, nhìn thấy rõ thái độ của Tô Dật đối với Thánh Tôn có chút thay đổi, điều này có nghĩa thế nào, không cần nói cũng biết.
Khóe miệng Liễu Thế Ngưng khẽ nhúc nhích, lãnh ý lạnh thấu xương thoáng rút đi, trong mắt có nụ cười thản nhiên, trầm giọng nói:
- Xem ra hôm nay nhất định phải có một trận ác chiến! Có sợ hay không?
- Chúng ta không sợ! Thánh Tôn bà bà!
Liễu Nhược Hi thần sắc buồn bã, sự kiên quyết tàn khốc từ ánh mắt nổi lên.
- Vút.
Liễu Nhược Hi rút ra song đao Thánh khí, trong mắt hơi lạnh tỏa ra, Thánh Tôn Liễu Thế Ngưng vuốt ve bên mặt Liễu Nhược Hi, thấp giọng cười nói.
- Quá giống, càng lúc càng giống!
Giọng nói rất nhỏ, Liễu Nhược Hi nhất thời thất thần, hai con ngươi ngốc trệ.
- Lên đi! Úy Trì Trường Phong hẳn phải chết!
Con ngươi đen nhánh của Tô Dật trở nên hung hăng.
Nhanh chóng khí tức Hỗn Nguyên Chí Tôn công bộc phát, khí tức cổ lão thê lương trầm trọng xuyên qua thái cổ mà đến, Huyết Ma Sát Thần kiếm trong tay nhanh chóng bộc phát ra ánh sáng huyết sắc ngập trời.