← Quay lại trang sách

Chương 2004

Tô Dật, ta và ngươi cùng hợp lực!

Một tiếng kêu khẽ, mị ảnh nhẹ nhàng, dáng người vàng nhạt của Liễu Thế Ngưng linh động, trên không trung hóa thành một đoạn phong bạo trực tiếp nổ tung về phía Úy Trì Trường Phong.

- Ầm ầm!

Tiếng vang dâng lên, Thánh Vương khí mạnh mẽ nổ tung, Tô Dật thừa cơ lùi về sau một chút, sắc mặt trắng như tuyết, trong con ngươi, tia máu đỏ ngầu bắn ra.

- Ừng ực!

Uống hết nửa bình linh dịch, Tô Dật vội vàng vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công, nguyên khí mênh mông tuôn về phía đan điền khí hải đã khô hạn, sử dụng Bi Diệt Thiên Tinh, không quá thời gian hai hơi thở, đan điền khí hải đã trực tiếp khô cạn.

- Ầm ầm ầm.

Nơi xa, Thánh Tôn với thực lực Nguyên Vực cảnh bát trọng đã bộc phát toàn bộ, càng đấu càng kinh hãi, không ngờ Úy Trì Trường Phong lại có thể đánh cùng Tô Dật bất phân thắng bại, bàn tay nhanh chóng đẩy ra, phối hợp với bộ pháp dưới chân, dần dần hô hấp bắt đầu trở nên gấp rút.

- Liễu tiền bối, cùng với ta toàn lực cố gắng, không để cho hắn cơ hội thở dốc!

Bàn chân đạp không, sắc mặt Tô Dật khôi phục được một chút, bên trong đan điền khí hải nguyên khí khôi phục gần một nửa, nhất thời lạnh nhạt nói.

Nhìn thấy bốn phía Thánh Vương khí cổ lão đang không ngừng tụ lại, lần này, muốn triệt để giẫm Úy Trì Trường Phong dưới lòng bàn chân, nếu không kết quả sẽ không chịu nổi.

Áp lực tăng đột ngột, Tô Dật cùng Thánh Tôn trên không trung nhanh chóng trốn tránh, thân ảnh liên tục biến hóa, Thánh Tôn hét lớn một tiếng:

- Thiên Cực Phong Hỏa phá!

Hai tay hướng về phía trước, trước người không gian từng khúc sụp đổ, trực tiếp nổ tung, Tô Dật phía sau ánh mắt tràn ngập lãnh ý, Huyết Ma Sát Thần kiếm nâng quá đỉnh đầu, Tô Dật lại lần nữa thi triển ra Bi Diệt Thiên Tinh, Thiên Hà nhất thời bị che lại, quát lớn một tiếng.

- Bình nhi, ra!

- Vâng, chủ nhân!

Giọng nói non nớt truyền ra, sau lưng huyết quang mở rộng, tràn ngập không gian!

Ánh sáng Huyết Ma Sát Thần kiếm trong tay tăng vọt, huyết sắc đao mang bẽ gãy nghiền nát, trực tiếp xuyên thấu hư không, phối hợp với Thánh Tôn công kích mà đi.

- Keng!

Ánh mắt oán độc của Úy Trì Trường Phong lộ ra sự châm chọc, sự châm chọc này đột nhiên ngưng lại, hắn cảm giác được mối nguy hiểm trước nay chưa từng có, kiếm mang trước mắt chợt lóe lên.

- Xoẹt!

Kiếm mang tựa như tiếng rồng gầm xẹt qua không trung, với trường kiếm trong tay, dưới kim quang nổ tung, nhất thời sát ý trước người Úy Trì Trường Phong bắn ra!

Kim mang mênh mông phun trào mà đến, hào quang ánh sáng khí tức dao động không ngừng, bẻ gãy nghiền nát hủy diệt toàn bộ không gian.

Một kích này của Thánh Tôn cùng Tô Dật quá mức bá đạo, hai người sau lưng bọn họ nhìn Huyết Ma Sát Thần kiếm trên người Tô Dật, khí thế cỡ này quá mức chấn động lòng người.

Nhìn thấy trường kiếm của Tô Dật bạo động, nguyên khí Thánh Vương giới lan tràn mà ra, một tiếng vang thật lớn nổ tung, toàn bộ thân ảnh Úy Trì Trường Phong tựa như đạn pháo bắn ngược về phía sau.

Cùng lúc đó, bởi vì sóng công kích không gì sánh được, không gian chấn động không ngừng, Tô Dật cùng Thánh Tôn nhanh chóng hóa thành lưu quang lùi về phía sau, nơi bị năng lượng va chạm, trực tiếp toát ra một đường vết nứt không gian đen nhánh.

Năng lượng hủy diệt lan tràn trên không trung, dưới uy thế kinh người, không gian từng khúc băng liệt, trong uy thế kinh người đó hết thảy đều giống như địa ngục.

Thánh Vương khí bạo liệt ầm ầm, Thánh Tôn cùng Tô Dật nhận phải chấn động dữ dội, lao xuống tảng đá to lớn sau lưng, nhìn lồng ánh sáng màu vàng trên trời bắt đầu lõm xuống, khí tức nhanh chóng như một cơn lốc quét sạch ra, phong lôi cuồn cuộn, gào thét không ngừng.

- Thánh Tôn bà bà!

- Tô Dật!

Tuyết Hồng Lâu cùng Liễu Nhược Hi xông lên phía trước, xem xét thương thế của hai người, trên cổ tái nhợt của Thánh Tôn lưu lại một vết máu, sắc mặt trắng bệch, mà Tô Dật cũng bị thương rất nặng, khí tức vô cùng uể oải.

- Kết thúc rồi à?

Nhìn qua thần địa dựng lại trong nháy mắt, Thánh Tôn ho khan một tiếng, lại phun ra một mảnh máu tươi.

- Thánh Tôn bà bà, người có khỏe không?

Hai mắt Liễu Nhược Hi đẫm lệ mông lung, đồng tử như sương mù kéo đến, nàng nắm chặt hai tay Liễu Thế Ngưng.

Nhẹ nhàng lướt qua mặt Liễu Nhược Hi, Thánh Tôn nằm bên trong vũng máu có chút tiều tụy, nhưng vẻ mặt vẫn mỉm cười như cũ, trầm giọng nói:

- Bà bà không có việc gì! Nhược Hi, kết cục thi đấu của Thánh Sơn không nghĩ... lại có kết cục này, nếu ngươi nhận định Tô Dật, hãy theo hắn đi thôi, thế hệ trước không thể bước theo thế hệ sau.

- Bà bà, người đừng nói chuyện, có thể trị được mà.

Liễu Nhược Hi lấy từ trong ngực ra nửa bình linh dịch, mùi thuốc xông ra bốn phía, linh khí dư dả, lập tức ánh mắt tan rã của Thánh Tôn hơi động một chút.

Cho dù Thánh Tôn có cự tuyệt thế nào, linh dịch vẫn được đưa vào, Thánh Tôn thở dài một tiếng, chỉ nghe sau lưng Tuyết Hồng Lâu nói.

- Lão thái bà, ta... Người vì cái gì nhất định phải dùng một chiêu nhất định phải chết này.

- Cái gì?

Ánh mắt Liễu Nhược Hi cùng Tô Dật co rụt lại, nhìn trộm vào linh hồn, có thể cảm giác được sinh mệnh Thánh Tôn đang bị xói mòn, cho dù được nguyên khí không ngừng tăng cường, vẫn không thay đổi được gì.

- Bà bà!

Liễu Nhược Hi khóc như mưa, gục đầu lên vai Thánh Tôn, ủ rũ vô cùng.

- Haizzz.

Tô Dật quan sát một lúc, nghiêng đầu nhìn qua một bên, ánh mắt ngưng trọng, Thánh Tôn lấy sinh mệnh cơ nguyên thu hoạch được bộc phát tu vi, ngay từ đầu, Thánh Tôn đã chọn phương án này.

Trong lòng nhất thời nhớ tới Thượng Quan bà bà của Thiên Yêu tông, vốn cho rằng trải qua nhiều chuyện sinh ly tử biệt như vậy, sát phạt tuyệt đối, trường hợp như vậy hẳn có thể quen thuộc.

Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, phát hiện trong lòng vẫn còn đau nhức, đặc biệt là trưởng bối dịu dàng hiền lành như Thánh Tôn, nhất thời trong lòng đau xót.

- Tô Dật, ngươi cùng Thánh Sơn có quan hệ rất lớn, có thể nể mặt của ta mà bỏ qua hiềm khích lúc trước với Thánh Sơn không?

Thánh Tôn đứt quãng nói.

Nghe vậy, mày của Tô Dật trầm xuống, có chút do dự, nhẹ giọng nói.

- Trước hết, chúng ta nghĩ cách ra ngoài đã, tất cả nơi này đều bị phá hủy, Tiên Thiên Thánh Vương khí nồng đậm, chẳng mấy chốc sẽ có thể so với Thánh Vũ đường, đến lúc đó muốn đi ra ngoài cũng không được!

Chỉ thấy Thánh Tôn rủ mày nhìn xuống Huyết Ma Sát Thần kiếm, trong ánh mắt có lời khó nói, đột nhiên lại nghe đối diện một tiếng ầm vang nổ tung.

- Muốn đi, khụ khụ!

Úy Trì Trường Phong cầm trong tay một nửa Kim Giản, từ bên trong đống đổ nát đứng lên, ánh mắt hung hãn, toàn thân da thịt đã vỡ tan, như điên dại, một tia Thánh Vương khí còn sót lại bao phủ xung quanh thân thể.

Da thịt nổ tung, xương cốt lộ rõ ra ngoài, máu me đầm đìa, cực kì đáng sợ, nhất thời Liễu Nhược Hi cùng Tô Dật nhanh chóng bố trí nguyên khí, trong mắt tràn đầy kiêng kị.

- Thế mà còn sống! Muốn chết!

Tuyết Hồng Lâu chùi mũi đỏ như quả cà chua, trong mắt sát ý lăng thiên, Tàng Tuyết kiếm giơ lên cao.

Thánh Tôn cũng được Liễu Nhược Hi nâng đỡ, run rẩy mà đứng lên, vẻ mặt không chút huyết sắc mang theo mấy phần tỉnh táo.

Một tiếng cười lạnh vang lên, lại phun ra một ngụm máu tươi, Úy Trì Trường Phong giơ cánh tay với xương cốt lộ rõ hướng lên một vòng, vết máu thẩm thấu trên lưng, nụ cười dữ tợn như yêu ma leo ra từ địa ngục.

- Ta đã nói rồi, sư nương! Tất cả mọi người phải chết! Ta không đảm đương được Thánh Đế, các ngươi cũng không được! Tuyết Hồng Lâu, Tô Dật! Còn có Liễu Nhược Hi, các ngươi đều chôn cùng ta đi!

Vừa dứt lời, Úy Trì Trường Phong liền đem phỉ thúy ban chỉ trong tay gỡ xuống, dùng hết chút khí lực cuối cùng đánh vỡ, nhất thời, buông thả cười to, ngã xuống đất!

- Ha ha ha!

Tiếng cười quỷ dị tựa như quỷ hồn khóc lóc đau khổ, tiếng sụp đổ vang lên bên trong phế tích.