← Quay lại trang sách

Chương 2005

Tiếng cười cuồng ngạo tà dị qua đi, Úy Trì Trường Phong mượn nhờ phỉ thúy ban chỉ thăng liền hai tầng tu vi, tiếp đó tứ chi bắt đầu chịu đựng không được run rẩy, thân thể bắt đầu bạo liệt!

Da thịt trướng mở như bàn ủi lên phao cao su, gân xanh như bò sát nổi lên ngũ quan, Úy Trì Trường Phong tỏ ra vô cùng sợ hãi.

- Bắt đầu phản phệ!

Tô Dật than nhẹ nói.

- Ầm!

Không bao lâu sau, năm đường tơ máu từ không trung phân tán ra, ánh mắt mấy người Tô Dật cùng Liễu Nhược Hi trở nên vô cùng ngưng trọng, Nguyên Hoàng cửu trọng có thể thu nạp Tiên Thiên Thánh Vương khí chống đến tình trạng hiện tại, nhục thân đã không tầm thường!

- Đoán chừng hắn cũng đang gấp, vốn trong kế hoạch, không có ngươi cùng Thánh Tôn!

Ánh mắt Tuyết Hồng Lâu hơi khép lại, Thánh Vương khí lập tức bắt đầu chầm chậm bố trí, sắc mặt nghiêm túc.

- Ầm vang!

Ngay sau đó Úy Trì Trường Phong ngã xuống, phỉ thúy ban chỉ hoàn toàn vỡ vụn.

Bên trong vách tường vặn vẹo, Thánh Vương khí cũng bắt đầu công kích không gian méo mó, dưới uy thế khủng bố như thế, trường bào bốn người đồng thời rung chuyển, lùi về sau trốn tránh, binh khí trong tay càng không ngừng xuất ra!

Nguyên Vực cảnh đỉnh phong Tiên Thiên Thánh Vương khí hóa thành thủy triều kinh khủng tràn ngập giữa thiên địa, kim mang tàn phá bừa bãi, tựa như ánh mặt trời chói lọi giữa trưa, bên trong toàn bộ thần địa khí tức Thánh Đế nhanh chóng sụp đổ!

- Bụp bụp bụp.

Trong nháy mắt không gian bắt đầu vỡ nát, từng lớp không gian gợn sóng lần lượt tuôn ra, vô số lôi đình to lớn vàng rực bốc lên.

Lập tức, khoảng không bắt đầu lung lay sắp đổ, một trận ánh sáng mạnh mẽ hội tụ phun ra nuốt vào mà ra, uy áp mênh mông hướng phía bốn người mạnh mẽ mà đến.

- Tiên Thiên Thánh Vương khí quá mức nồng đậm sẽ thôn phệ Thánh Vương khí! Đây là phản kích sau cùng của hắn.

Thánh Tôn tái nhợt nói, trong tay tay áo dài không ngừng run lên, một binh khí vòng tròn trong tay duỗi ra.

- Ầm!

Phía trên lưỡi đao, một luồng khí tức mênh mông lại lần nữa tràn ra, đồng thời sắc mặt Thánh Tôn biến đổi càng thêm trắng, khóe miệng không ngừng chảy ra dòng máu đỏ sẫm.

Vòng tròn bay múa một lúc, năng lượng thiên địa xoay tròn thành một đường có thể kết nối với lốc xoáy bão táp thiên địa.

- Lui! Lui ra phía sau! Không cần quản ta!

Thánh Tôn nôn nóng quát một tiếng, ra lệnh cho ba người không nên can thiệp vào, một luồng khí thế ngút trời bao trùm, ba người gấp gáp, chân tay luống cuống.

Hét dài một tiếng, Huyết Ma Sát Thần kiếm trong tay Tô Dật phóng ra, theo kiếm ảnh biến hóa, những tiếng động vang đội chấn động đất trời.

Bên trong điện quang hỏa thạch, bốn người đã thối lui đến góc đông nam, Tiên Thiên Thánh Vương khí như một vách tường mạnh mẽ đè áp về phía mọi người, nếu như không có biện pháp trốn tránh, mọi người sẽ bị nghiền thành bánh thịt.

- Làm sao bây giờ, luồng Thánh Vương khí này thật mạnh, phong ấn sẽ bị nhấn chìm mất.

Huyết Ma Sát Thần kiếm trong tay Tô Dật lóe ra kiếm quang thị uy, ánh mắt ngưng trọng, không ngừng quan sát tình huống nơi xa.

Hắn âm thầm vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công, khí tức cổ xưa thử xuyên qua Tiên Thiên Thánh Vương khí, vừa chạm vào đụng liền cảm nhận được một loại năng lượng hoang vu bất lực tràn vào tâm hải.

- Vù.

Thiên Nguyên Yêu Hồn bên trong tâm thần nhất thời cảm giác được một loại lực đạo mạnh mẽ, choáng đầu hoa mắt, tứ chi bắt đầu run rẩy không ngừng, một ngụm huyết khí phun lên cổ họng, nhất thời Tô Dật có chút kiệt sức.

- Chiếm cứ Tiên Thiên Thánh Vương khí sao có thể là thứ bình thường, nếu không Úy Trì Trường Phong cũng sẽ không tự tin có thể đánh tan chúng ta như vậy, đáng tiếc, hắn rơi vào đường cùng.

Khóe miệng Thánh Tôn co quắp, hàm răng cắn chặt trên môi, vòng tròn kim sắc hóa thành một đường vòng cung, lần nữa ngăn cản kim quang.

- Ầm ầm!

Một luồng khí màu vàng cổ lão bao phủ bầu trời, thời điểm Liễu Nhược Hi cùng Tuyết Hồng Lâu chuẩn bị tiến lên, Thánh Tôn cùng Tô Dật cũng nhanh chóng kéo lùi về phía sau, nơi hẻo lánh còn sót lại.

- Vậy phải làm sao bây giờ! Không ra ngoài được sao?

- Lão thái bà, chúng ta cùng lên đi! Cho dù chết, cũng không thể cứ như vậy mà bị bức bách đến chết.

Tuyết Hồng Lâu hét lớn một tiếng.

Vừa dứt lời, Tiên Thiên Thánh Vương khí trào lên cuồn cuộn, như bẻ gãy nghiền nát, không hề cố kỵ, bao phủ về phía mấy người Tô Dật cùng Liễu Nhược Hi.

Phía trên vòng tròn, Thánh Tôn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, lớn tiếng cả giận nói:

- Các ngươi đều là hi vọng của Thánh Sơn, nhớ kỹ cho ta.

- Phốc phốc!

Vừa dứt lời, ánh sáng mắt thường có thể thấy trên người Thánh Tôn càng lúc càng thêm loá mắt, một loại huyết hồng Thánh Vương khí hóa thành sa y che trên cơ thể.

- Lão thái bà, người muốn làm gì?

Lúc đó, trước người Tuyết Hồng Lâu, ngàn vạn kim mang trong khoảnh khắc từ trên người Thánh Tôn chảy ra, một lần nữa khuôn mặt Thánh Tôn lộ ra vẻ tươi trẻ tuyệt sắc.

Môi anh đào phấn nộn khẽ mở, bàn tay Thánh Tôn khẽ lùi lại, vòng tròn bị ném cao lên trời, xuyên thủng bầu trời vàng rực.

Bỗng nhiên một loại sức mạnh từ trên người Thánh Tôn xuất ra, đồng thời đẩy ba người về phía sau, thân hình Thánh Tôn biến hóa, phương hướng đảo ngược, xông vào Tiên Thiên Thánh Vương khí, khóe miệng mỉm cười, thoáng như từ biệt.

- Lão bà tử!

- Liễu tiền bối!

- Thánh Tôn bà bà!

Ba thanh niên đồng thời quát lớn một tiếng, nhưng thân hình lại bị ngăn cản, không biết từ lúc nào, một hang động ở bên trái lộ ra.

Sa mỏng quang thân Thánh Tôn mở rộng ra bao phủ Tiên Thiên Thánh Vương khí, tựa như mảnh lưới lớn ôm lấy bước chân Tiên Thiên Thánh Vương khí, nhìn xuống một chút, Thánh Tôn đã không thấy đâu.

- Hãy làm theo điều mà trái tim mách bảo, đi vào đi! Ở trong đó có đáp án các ngươi muốn.

- Chúng ta cùng đi, Thánh Tôn bà bà!

Liễu Nhược Hi cầm song cau Thánh khí, máu me đầm đìa, mơ hồ không rõ, hai người phía sau cũng nghiến răng nghiến lợi.

- Tuyết Hồng Lâu, đi! Hãy mang Nhược Hi đi!

Tô Dật điên cuồng quát lên.

-...

Tuyết Hồng Lâu trầm mặc không nói gì, đối mặt với Tiên Thiên Thánh Vương khí khủng bố như thế, lần đầu tiên hai mắt hắn phiếm hồng.

- Đi! Chúng ta đi!

Cuối cùng Tuyết Hồng Lâu vẫn thỏa hiệp, mạnh mẽ lôi kéo Liễu Nhược Hi xông vào bên trong hang động.

Chỉ nghe "Ầm ầm" một tiếng, cơn bão năng lượng không gian xoay tròn, cuối cùng đều biến mất trước hang động, sau khi ba người tiến vào bên trong, cửa động bắt đầu khép lại, lập tức tiếng gầm rú nhanh chóng biến mất.

- Thánh Đế, Nguyệt Tích Song Hoàn người đưa cho ta rốt cục cũng phát huy được tác dụng, rốt cục ta cũng có thể tới tìm người rồi.

Âm thanh của Thánh Tôn mờ mịt, cuối cùng cũng theo một tiếng bạo nổ biến vào hư vô.

Bốn phía trở nên yên tĩnh, ánh sáng vách tường nham thạch ảm đạm chiếu rọi sự cô đơn mất mát trong mắt ba người.

Năng lượng lập tức bắt đầu tiêu tán, bên trong hang động Thánh Vương khí cũng tiêu tán cùng lúc, rất rõ ràng không gian thế này, Thánh Vương khí không vào được.

- Ô ô ô!

Hai tay Liễu Nhược Hi ôm lấy đầu gối, ngồi dưới đất, gục đầu, thút thít khóc, ánh mắt Tuyết Hồng Lâu cũng trở nên thất thần, tựa như đã mất đi hi vọng.

- Vì sao? Vì sao? Vì sao mọi chuyện lại biến thành thế này?

Liễu Nhược Hi không ngừng trách bản thân, Tô Dật thở dài một tiếng, ngồi bên cạnh nàng.

- Thánh Tôn bà bà đã cứu ba người chúng ta, chính là muốn cho chúng ta tiếp tục thực hiện nguyện vọng của bà, Nhược Hi, ngươi càng phải kiên cường lên mới phải.

Nghe vậy, Liễu Nhược Hi chậm rãi ngẩng đầu, bên trong ánh mắt vô cùng mệt mỏi, một màn hy sinh của Thánh Tôn không ngừng diễn ra trước mắt, nàng đau khổ không thể tả.