← Quay lại trang sách

Chương 2006

Từ lúc mới bắt đầu, Thánh Tôn đã vận dụng bí thuật chắc hẳn ôm tâm tư phải chết, ta thấy bà nhiều năm như vậy cũng đã mệt mỏi rồi, vì Thánh Đế, bà mới có thể chống đỡ đến ngày hôm nay, đối với bà, kết cục thế này, có lẽ là một loại giải thoát!

- Thật sao?

Liễu Nhược Hi nức nở, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, thấm ướt một mảng lớn quần áo trước ngực, Tô Dật nhẹ nhàng vươn tay lau nước mắt cho nàng.

Đau đớn, thất vọng, thương tâm, bất đắc dĩ, thổn thức từ trong mắt Tô Dật chợt lóe lên, nhìn chăm chú nước mắt như mưa trên mặt Liễu Nhược Hi, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, lập tức ôm Nhược Hi vào trong ngực, nhẹ nhàng nói.

- Khổ tâm của Thánh Tôn ngươi không thể quên, chúng ta ra ngoài mới là an ủi lớn nhất đối với bà. Lần này, phải điều tra sức mạnh sau lưng Úy Trì Trường Phong cùng lai lịch của phỉ thúy ban chỉ.

Khoác lên bờ vai Tô Dật, Liễu Nhược Hi khóc càng thêm thê thảm, ánh mắt hắn trầm xuống, trong lòng cũng có chút buồn bực.

Ánh mắt hắn liếc về phía Tuyết Hồng Lâu, trầm giọng nói:

- Ngươi không có gì để nói sao?

Tuyết Hồng Lâu từ trong thất thần quay trở lại, ngắm nhìn Tô Dật, bên trong ánh mắt tràn đầy thương tâm, đồng tử ngưng lại bất động, lên tiếng nói.

- Cửu Thánh nữ, phỉ thúy ban chỉ trong tay Úy Trì Trường Phong không phải vật của Thánh Sơn sao?

Liễu Nhược Hi ngẩng đầu lên, nhớ lại ban chỉ trên tay Úy Trì Trường Phong, nói:

- Đúng thật không giống vật của Thánh Sơn, ta chưa bao giờ thấy qua.

- Úy Trì Trường Phong, còn Thánh Hỏa nữa, ta muốn bọn hắn nợ máu phải trả bằng máu!

Ánh mắt run rẩy, trong mắt Tuyết Hồng Lâu lóe ra ý chí bá đạo, thật lâu mới bình thường lại.

- Haizzz!

Thở dài một hơi dài nhẹ nhõm, Tô Dật cố gắng ổn định cảm xúc bản thân.

Hắn lập tức đứng dậy, dựa vào ánh sáng của Huyết Ma Sát Thần kiếm, chiếu sáng cả hang động, những ánh sáng li ti chiếu lên vách tường như những vì sao, thông tới vực sâu.

Từ bên trong bức tường không ngừng rỉ ra hàn ý, nơi này hẳn cũng cách mặt đất một khoảng.

- Đừng nói đến điều đó nữa, nơi này các ngươi tới qua chưa? Thông hướng nào?

Nghe vậy, Liễu Nhược Hi xoa xoa nước mắt, trong ánh sáng mờ tối, hai mắt ánh sáng nở rộ, đánh giá bốn phía, không khỏi rụt thân thể lại, ôm lấy hai cánh tay.

- Lạnh quá! Nơi này hẳn còn ở bên trong kim thiên đại trận, nhưng có còn ở trong thần địa hay không thì...

Liễu Nhược Hi buồn bã nói.

- Ầm ầm!

Tuyết Hồng Lâu đấy Liễu Nhược Hi về phía sau, lông mày nhíu lại, nhẹ rung Tàng Tuyết, một tấm lụa màu tuyết trắng lăng không chém ra, như sấm sét xông thẳng về phía trước.

- Ầm ầm!

Kiếm quang lướt đi, kiếm mang lao về phía trước hồi lâu đều không phát ra tiếng vang, ở một nơi rất xa cuối cùng bạo phát ra một tiếng vang nặng nề.

Đột nhiên lúc đó, không gian gợn sóng lắc lư, Tuyết Hồng Lâu lại phóng tới vách hang đá, kiếm quang chém xuống, cự lực nghiêng về phía dưới, kiếm khí lăng lệ bốn phía, Thánh khí vù vù rung động, cả người Tuyết Hồng Lâu văng về phía sau mấy trượng.

- Đăng đăng đăng.

Ánh mắt Tuyết Hồng Lâu kinh hãi nhìn vết lõm trên vách đá, nó như một dấu vết nông cực mỏng, ánh mắt lan tràn ra ngưng trọng.

- Nơi này cũng không ở trong thần địa, ta đã không cảm giác được Tiên Thiên Thánh Vương khí nồng đậm trước đó, có điều vách tường nơi đây quá cứng rắn, tồn tại từ xa xưa, bên trong không biết cất giấu bí mật như thế nào.

Tô Dật tiến lên một bước, hai mắt nhắm lại, dưới tâm thần nhìn trộm, năng lượng linh hồn bạo tiết ra, trong lúc vô hình kéo dài đến rất xa, quanh thân một luồng thần huy nhàn nhạt phun trào, chợt khí lãng kinh khủng tựa như xúc tu thăm dò vào phía trong.

Qua nửa ngày, ánh mắt Tô Dật khẽ dao động, toàn thân không tự chủ được rùng mình một cái, ánh mắt ngước lên.

- Đi vào đi, Thánh Tôn đã nói đáp án ở bên trong, dù bà có muốn hại ta, cũng sẽ không hại các ngươi.

Vì làm dịu bầu không khí, khóe miệngTô Dật khẽ nhếch, sải bước đi vào phía bên trong động, khí lãng mãnh liệt, trong nháy mắt tràn ngập trong toàn bộ hang động.

Liễu Nhược Hi cùng Tuyết Hồng Lâu nhìn nhau, lập tức tăng nguyên khí đi về phía trong động.

- Vèo vèo vèo.

Càng đi vào, ba người càng kinh hãi, một loại cảm giác sâu không thấy đáy xông thẳng vào trong nội tâm, như đào sâu vào bí mật trong lòng, sắc mặt ba người lập tức biến hóa.

Ánh sáng tỏa ra, ba người phi hành không biết bao lâu, phương hướng cũng không rõ ràng, cuối cùng lại đáp xuống một khối đất bằng.

Khi chân hạ xuống, một loại yên tĩnh từ địa tâm tản ra nhanh chóng vây quanh ba người, dưới ánh sáng mờ tối, mơ hồ có thể trông thấy một mảnh ánh sáng trước người.

Chỗ ánh sáng, Thánh Vương khí mạnh mẽ lan tràn, ẩn chứa một loại uy áp người Thánh Sơn không cách nào kháng cự, bao phủ thiên địa, loại uy áp này khiến Liễu Nhược Hi cùng Tuyết Hồng Lâu phải run rẩy, sắc mặt đỏ lên.

Đây là một loại tẩy lễ sâu nhất đến từ linh hồn cùng huyết mạch, theo khí tức dao động, Liễu Nhược Hi cùng Tuyết Hồng Lâu không tự giác đi về phía ánh sáng nơi xa.

- Vèo.

Nhìn hai người bước thẳng về phía trước, Tô Dật âm thầm vận chuyển Hỗn Nguyên Chí Tôn công, linh giác mở ra, lại cảm giác được bên trong thiên địa bên trong có một đôi mắt đang theo dõi chính mình.

Nhanh chóng quay lại, trong bóng tối yên tĩnh, tầm mắt mờ mịt, nhìn không thấy thứ gì khác.

- Kỳ quái, chẳng lẽ ta cảm giác sai?

Tô Dật có chút không hiểu, nhanh chóng bước chân xông thẳng về hướng ánh sáng mà đi.

Nơi có ánh sáng, khi ba người đi vào, trong nháy mắt toàn bộ thiên địa lập tức run rẩy kịch liệt, khí tức cổ xưa mênh mông khuếch tán mà ra.

Loại khí tức này so với Tiên Thiên Thánh Vương khí thiếu một phần bá khí, lại nhiều hơn một phần mênh mông rộng lớn, khiến người ta có một loại cảm giác vượt qua Thiên Cổ mà trường tồn.

- Luồng Thánh Vương khí này thật nồng nặc!

Tô Dật lập tức kinh hô, Thiên Nguyên Yêu Hồn trong đầu tựa như ánh mặt trời tản mát ra ánh sáng nóng bỏng, cảm giác vô cùng sống động.

- Là Thánh Vương khí!

Liễu Nhược Hi nhịn không được kích động, toàn thân hơi có chút rung động.

Điều khiến Tô Dật không thể tưởng tượng nổi chính là sau khi Tuyết Hồng Lâu tiến vào chỗ ánh sáng đó, quanh thân cả người khí tức trở nên vô cùng cường đại, không gian cũng lập tức bắt đầu vặn vẹo, bên trong kim quang mênh mông phát ra lốc xoáy như bão táp.

- Gia hỏa này, bí mật trên người sắp mở rồi.

Ánh sáng tiêu tán, kim vũ đầy trời tung xuống, cùng với núi đồi sông lớn không nhìn thấy đích hiển hiện, thế như Thương Long ngẩng đầu, phóng tầm mắt thiên thu với khí thế to lớn.

Vô số ngọn núi tựa như những ngọn tháp khổng lồ, có thể chạm tới bầu trời, ngước mắt nhìn lên lại có cảm giác khác thường.

- Trên ngọn núi kia, ngồi ngay ngắn chính là Tiên Thiên Thánh Đế!

Tuyết Hồng Lâu mở hai mắt ra, mang theo một luồng khí tức run rẩy làm người ta kinh ngạc dâng lên, xuyên thấu qua cảnh tượng hư ảo, ánh mắt Tuyết Hồng Lâu mở thật lớn.

Mà lúc này, một bên khác Liễu Nhược Hi nhìn qua một ngọn núi khác, khí tức viễn cổ mênh mông cuồn cuộn không ngừng, tim nàng đập mạnh, nhẹ giọng hô lên.

- Tô Dật, ngươi nhìn, ngươi nhìn kìa, trên ngọn núi kia chính là Thánh Đế đời trước.

Tô Dật nhìn quanh không trung, vác Huyết Ma Sát Thần kiếm trên vai, Hỗn Nguyên Chí Tôn công nhanh chóng vận chuyển, cảnh tượng trước mắt lập tức trở nên vặn vẹo, mà luồng khí tức viễn cổ thê lương cũng bắt đầu chầm chậm tiêu tán.

Hết thảy trước mắt, đối với Tô Dật mà nói cực kì bình thường, chỉ vào khe hở ở mảnh đất trống bên trong sơn phong sâu thẳm.