Chương 2007
Bọn họ đều ở bên trong huyễn thuật sao?
Xích Phi Hồng há to mồm, nhìn thấy khuôn mặt Liễu Nhược Hi cùng Tuyết Hồng Lâu vô cùng nghiêm túc, trang trọng nhìn về phía ngọn núi đối diện hành lễ.
- Có huyễn cảnh chỉ vì bọn hắn có Thánh Vương khí, huyễn thuật không có ác ý, để bọn họ đi. Có lẽ là đây là phương thức Thánh Sơn nhớ tới Tiên Hiền.
Ánh mắt Tô Dật ngước lên, đánh giá dãy núi bốn phía, nguy nga đứng vững, mà trên đó khắp nơi đất bằng trụi lũi, khe nứt to lớn giống như ánh mắt nhìn thế gian.
Tay Tô Dật không tự giác nắm vào Huyết Ma Sát Thần kiếm, ánh mắt Tô Dật khá ngưng trọng, lúc này bên trong Tâm Hải truyền ta âm thanh tang thương.
- Tiểu tử, thanh kiếm này của ngươi nhất định liên quan rất lớn đến Thánh Sơn, nhanh đến khe hở xem một chút đi!
Lúc này Tuyết Hồng Lâu cùng Liễu Nhược Hi đã lấy lại tinh thần, Liễu Nhược Hi chỉnh sửa lại trang phục, trong mắt lóe lên một vòng kiên nghị.
- Tô Dật, ngươi nói đúng, chúng ta phải phấn chấn tại, nơi này trước giờ chúng ta chưa từng tới, lại là nơi thờ phụng nhiều Tiên Đế Thánh Sơn như vậy, Thánh Tôn tất có toan tính, chúng ta nhanh đi khe hở bên kia xem.
Lời nói vừa dứt, Tô Dật khẽ gật đầu, lập tức dưới chân ánh sáng chớp động, giống dã thú nhân loại phóng thẳng về phía giữa khe hở.
Đứng trên khe kia, nơi đó một luồng khí tức cổ xưa uy nghiêm tràn ra trên khe, Tô Dật nhìn vực sâu không thấy đáy, năng lượng như dẫn dắt ba người không ngừng hướng xuống, không gian quanh thân Liễu Nhược Hi cùng Tuyết Hồng Lâu đều có một vòng sáng màu trắng bao phủ.
- Dường như có cái gì đó kéo chúng ta xuống dưới.
Tô Dật thấp giọng quát lên.
Từ bên trong vực sâu một luồng năng lượng cường đại càng lúc càng nồng nặc, Tô Dật rõ ràng cảm giác được nguyên khí trong cơ thể mình bắt đầu lao nhanh.
- Hô!
Lời nói vừa dứt, Tô Dật bước lên bờ vực, hai con ngươi trầm xuống, khí thế bại áp thiên địa, cúi người rơi vào vực sâu.
- Đi!
Tuyết Hồng Lâu cũng không chậm trễ, trong ánh mắt đột nhiên trở nên hưng phấn, áo bào màu vàng lắc một cái, quanh thân quanh quẩn ánh sáng kim sắc nhàn nhạt, một khắc sau, nhiệt độ trong không gian kịch liệt tăng cao, khí tức cũng làm cho người ta run rẩy không ít, phóng tới vực sâu.
Lập tức, khe hở chật hẹp đung đưa không ngừng, đất trời rung chuyển, gợn sóng như thủy triều nhấp nhô.
Tô Dật không ngừng rơi xuống, hắn cảm giác được khí tức trong thân thể đang khôi phục lại với tốc độ không thể, đan điền khí hải đã trở nên cực kỳ tràn đầy, mơ hồ lại có dấu hiệu sung mãn.
- Trong này nhất định cất giấu lợi ích cực kỳ lớn!
Ba người đồng thời kinh hô.
Không biết qua bao lâu, rốt cục lần nữa hạ xuống, lần này xung quanh không có bất kỳ dị tượng gì, chỉ có một tòa bí văn lưu chuyển, trên mặt đất có một bệ đá vàng sáng bóng.
Thân hình ba người vừa rơi trên mặt đất, lúc bắt đầu hạ xuống cảm giác như giẫm trên miếng đậu hũ, khiến ba người đều kinh hãi.
- Chắc có liên quan đến bệ đá này, năng lượng thật mạnh khiến vùng đất quanh nó phát sinh biến hóa.
Xách tung nguyên khí, trong mắt Tô Dật hiện ra vẻ hưng phấn, nhanh chóng đi về phía bệ đá.
Bệ đá trước mắt toàn thân óng ánh, kim quang loá mắt, hiện lên hình tam giác, không ngừng tản ra khí tức cổ lão thê lương, Tô Dật nói.
- Ba người chúng ta mỗi người chiếm một bên, để tay lên đi!
Lời nói vừa dứt, Liễu Nhược Hi cùng Tuyết Hồng Lâu đều đưa tay đặt trên bệ đá, Tô Dật liếc nhìn, lập tức xuất Huyết Ma Sát Thần trên lưng ra, đưa tay đặt trên bệ đá.
- Bí mật của ba người chúng ta nên được tiết lộ.
Âm thầm cân nhắc, thần huy Hỗn Nguyên Chí Tôn công bao phủ, lộ ra vầng sáng màu vàng, theo nguyên khí chưởng ấn vỗ xuống, trên bệ đá lập tức xuyên suốt ra kim mang chói mắt.
- Ầm.
Mặt đầy lầy lội yếu ớt lập tức lay động không ngừng, vị trí ba người cũng đồng thời xuất hiện ba vòng xoáy khí lưu không gian thật lớn.
Trong nháy mắt, dưới chân ba người hình thành một vùng không gian, dưới trạng thái chân không, ba người bị kim mang bao phủ, dần dần hai mắt nhắm lại.
- Chú ý!
Tô Dật khẽ quát một tiếng, nguyên khí trong cơ thể bắt đầu hỗn loạn, lời nói còn chưa thoát ra khỏi miệng, tâm hải đã bị luồng ánh sáng vàng rực rỡ bao phủ.
Trong khí đó, Liễu Nhược Hi cùng Tuyết Hồng Lâu đã sớm nhắm hai mắt lại, ánh sáng vàng phía trên chân không, khí lưu vòng xoáy trong không khí gào thét mà ra, tựa như lốc xoáy bão táp.
Khi hai mắt nhắm lại, Tô Dật tựa như cảm giác được linh hồn bị rút ra, thân thể bắt đầu rời xa trần thế, bay đến nơi rất xa.
- Tỉnh một chút! Tiểu tử!
Giọng nói Thiết Hồn Mạch vang lên, còn có âm thanh của Xích Phi Hồng ở phía xa không ngừng kêu gọi, Tô Dật cố gắng tỉnh lại, nhưng lại có một sức mạnh cổ lão kéo bản thân hắn, không muốn hắn tỉnh lại.
- Chủ nhân! Trong này sao thay đổi thế, một mảnh vàng, một mảnh đỏ, sao ngươi không đến tìm Bình nhi chơi đùa?
Tiếng Bình nhi văng vẳng bên tai.
- Bình nhi!
Tô Dật khẽ gọi, cố gắng muốn mở hai mắt ra, tay cầm Huyết Ma Sát Thần kiếm không ngừng rung động, môi Tô Dật hé mở, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Phía sau thần huy lấp lánh, tiếng sấm sét vang dội, thôi động năng lượng linh hồn đến mạnh nhất, chỉ nghe bên trong ánh sáng vàng có một thanh âm vọng tới.
- Ngự Thiên Quyết? Làm sao ngươi lại biết Ngự Thiên Quyết? Thanh kiếm này! Tê!
Một giọng nam nhẹ nhàng vang lên, lại biến mất bên trong sấm sét, mà trong lòng Tô Dật không biết sao lại trở nên hoảng hốt.
Ba người đều ở trong trạng thái không thể phòng bị, tiềm thức nói với hắn, nhất định phải tỉnh lại, nhất định không thể bị ánh sáng vàng rực này che kín tâm thần.
Ánh sáng vàng ấm áp bắt đầu tràn vào bên trong tâm hồn, Tô Dật có thể cảm giác được vàng rực như có thần, đang nhìn trộm quá khứ của hắn.
Gia gia, Đại bá, cùng người cha Tô Kính Uyên chưa từng thấy mặt, mẫu thân, Tô Uyển Nhi, Vương Thượng Vũ, Liễu Nhược Hi, Đoan Mộc Tiểu Mạn, Linh Thiên Tuyết, Vân Tinh, từng thân ảnh, nở nụ cười xuất hiện trước mặt hắn.
- Dật nhi, ta thấy Đoan Mộc cung chủ rất tốt, lúc nào xong việc, chúng ta liền về Man thành, hưởng chút thời gian thanh nhàn!
- Tô Dật, kỳ thật cha của ngươi, mẹ ngươi…, đại bá không biết bắt đầu nói từ đâu!
- Dật nhi, con khỏe không? Cha biết con từ nhỏ đến lớn đã trải qia nhiều khổ sở, con phải hiểu cho cha.
- Dật nhi, con ở đâu, mẹ rất nhớ con, con sẽ đến gặp mẹ chứ?
Tô Dật không nén được kinh ngạc, bên trong phiến vàng rực, vậy mà cha mẹ chưa từng gặp mặt đều đã xuất hiện, đây là ảo giác?
- Không, đây tuyệt đối không phải ảo giác!
Tô Dật nhắm mắt, sống lưng lạnh lẽo, thấp giọng kêu khẽ.
- Cha... mẹ, Dật nhi rất nhớ các người.
Sau đó, tâm thần lại dần chìm đắm, bên tai Tô Dật lại xuất hiện mấy giọng nói.
- Tô Dật ca ca, ngươi tuyệt đối không nên đến Vân Tiên Cổ Tông Vân gia, ta sợ ta... gây bất trắc cho ngươi.
- Tô Dật, ngươi đừng tới Vân Tiên Cổ Tông, ngươi yên tâm ta sẽ thay Uyển nhi muội muội tìm tới ngươi, Man thành, đúng! Ta liền đi Man thành tìm ngươi!
- Tô Dật, ta đã chọn ngươi, ai cũng không thể đoạt đi! Ngự Thiên cung còn có ta, vĩnh viễn chờ ngươi!
Vô số tiếng vọng vang lên, khi ánh sáng vàng rực tuôn về phía Thiên Nguyên Yêu Hồn, thần quang sáng chói, quang mang chợt hiện.
- Tô Dật, chúng ta rất lâu rồi không gặp, ngươi giúp ta tìm được đồ vật có thể khôi phục thân thể chưa?
- Thiên Tuyết, là Thiên Tuyết!